Page 165 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 165

màu nước của Tabitha. Có đủ chỗ cho mọi thứ, và mọi thứ đều nằm trong
                 vị trí của chúng. Vâng, và chúng cứ nằm ở đó.


                    Ngoại trừ trong phòng của Jean Elspeth. Cô chưa bao giờ học được thói
                 quen ngăn nắp, ngay cả trong những bài toán đố cũng thế. Cô thường moi

                 mọi thứ ra, rồi hoặc quên cất chúng vào hoặc lại cất chúng vào sai chỗ. Và

                 bạn thử nghĩ xem cô có tự trách mình vì điều đó hay không? Không hề. Khi
                 cô để thất lạc bất cứ thứ gì và đã tìm kiếm hàng giờ - một cuốn sách, một

                 cây trâm cài đầu, hay một sợi ruy-băng – cô thường vừa tự nói với mình

                 vừa phá ra cười, “Thế đấy! Hẳn là cái con nhóc Lucy đó đã giấu nó rồi!”
                 Và ngay sau đó món đồ lại xuất hiện, ngay ở giữa bàn trang điểm hay bên

                 dưới một cái ghế, như thể nó vừa được đặt trở lại vài giây trước đó.

                    Thế “Lucy” là ai? Không thể có câu hỏi nào khó hơn; và Jean Elspeth

                 chưa bao giờ cố gắng trả lời nó. Đó là một trong số các câu hỏi mà thậm chí
                 cô chưa bao giờ tự hỏi chính mình.


                    Ít nhất là không hỏi lớn thành tiếng. Có lẽ chỉ vì cô ghét cái ý nghĩ sẽ
                 làm tổn thương cảm xúc của bất kỳ một ai. Như thể Lucy… nhưng đừng để

                 ý!

                    Dù sao đi nữa, chính Lucy, người rất đỗi không may mắn, đã đi vào câu

                 chuyện đáng sợ trong bữa điểm tâm sáng hôm ấy khi lá thư định mệnh đến

                 tay Euphemia. Nó cũng đến giống như bất kỳ lá thư nào khác. Người quản
                 gia, với đôi môi luôn khép kín như thường lệ, đã đặt nó bên cạnh đĩa của

                 Euphemia. Xét theo cái bì thư lớn màu trắng, không ai ngờ rằng nó lại gây
                 chết chóc như thuốc độc và sắc bén hơn cả chiếc nanh của một con rắn.

                 Euphemia cũng mở nó ra như thường lệ – với ngón tay trỏ dài, thanh mảnh

                 của mình, và đôi lông mày của cô hơi nhướng lên bên dưới mái tóc xám tro
                 trước trán. Rồi cô đọc nó – và biến thành băng.


                    Lá thư đến từ người luật sư, hay nói đúng hơn từ bốn người luật sư của
                 cô, vì bọn họ cùng làm việc trong một văn phòng; và ở cuối thư một người

                 trong số họ đã ký thay cả bốn cái tên. Nó là một lá thư tối đen như mực –

                 một  tia  sét.  Nó  nói  ngay  từ  đầu  rằng  trong  tương  lai,  các  cô  nhà






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169   170