Page 168 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 168

chính là con rắn đã đột ngột cắn vào tâm trí hai người chị. Máu dồn lên đôi
                 má cô, và cô nói – cảm thấy cực kỳ tiếc cho cả hai người hơn là cô có thể

                 nói ra lời – “Có chuyện gì không ổn vậy, chị Euphemia?”

                    Và Euphemia, với một giọng nói mà Jean Elspeth chắc chắn sẽ không

                 thể nhận ra nếu cô nghe thấy nó từ bên ngoài cửa. “Em hỏi thế là hay đấy.”

                 Thế rồi Jean Elspeth sực nhớ ra giấc mơ lạ lùng trong đêm hôm trước và
                 ngay lập tức nói một hơi, “Ồ, chị biết không, Euphemia, tối qua em đã nằm

                 mơ, tất cả đều tối đen và đáng sợ, và Lucy ngồi đó nhìn ra từ trong một

                 cánh cửa sổ đá xuống một mặt nước. Và nó nói với em…”

                    Nhưng Tabitha đã cắt ngang lời cô, “Chị nghĩ, Elspeth, lúc này cả chị lẫn

                 Euphemia không muốn điều mà Lucy, như em gọi, nói với em trong giấc
                 mơ của em. Sáng nay chúng ta đã nhận được tin rất xấu, và có liên quan

                 mật thiết không chỉ tới chị và chị Euphemia mà cả em nữa. Và đây không
                 phải là lúc để nói chuyện lông bông.” Những sự việc nghe còn bi thương

                 hơn nhiều với giọng Tô Cách Lan của cô ta.

                    Jean Elspeth không có ý nói chuyện lông bông vớ vẩn. Cô chỉ đơn giản

                 hy vọng có thể lái tâm trí của hai người chị ra khỏi tin tức đáng sợ tới cùng

                 với người đưa thư này một lúc, và để giải thích điều mà dường như giấc mơ
                 của cô hứa hẹn. Nhưng không. Đó chỉ là do cái cách của cô. Bất kỳ lúc nào

                 cô nói điều gì với ai đó – bất kỳ điều gì đến từ đáy lòng cô – cô luôn luôn
                 làm cho nó rối tung lên. Nó có vẻ bé nhỏ và vô nghĩa như tiếng vọng của

                 tiếng kêu chiêm chiếp của một chim sẻ chạm vào một bức tường đá trống

                 rỗng. Họ thường nhìn cô với đôi mắt xanh xám của họ với một biểu hiện
                 hoặc dữ tợn, hoặc kẻ cả bề trên, hoặc cả hai. Dĩ nhiên, vào một lúc như thế

                 này, bất kỳ lời nào nhắc tới Lucy sẽ là một sai lầm vô cùng ngớ ngẩn. Ngay

                 cả những lúc vui vẻ nhất họ vẫn coi thường Jean Elspeth vì cái “tính trẻ
                 con” của cô. Lúc này, hẳn họ phải nghĩ về cô như thế!


                    Vì chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có bất kỳ một Lucy thật sự nào. Đó
                 chỉ là một cái tên. Thế nhưng Jean Elspeth vẫn mong muốn tìm một từ nào

                 đó của niềm hy vọng hay sự an ủi có thể đem lại chút sắc màu trên đôi má







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   163   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173