Page 172 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 172

Sau khi khóc một chút trong lúc ngồi trên đầu gối của ông, Jean Elspeth
                 đã kể cho ông nghe về Lucy. Ông chỉ mỉm cười bằng đôi mắt đen, và đưa

                 tay vào túi áo khoác rút ra một trái tim nhỏ xíu bằng vàng, với một bức ảnh

                 chụp một bông hồng bên trong, như thể nó đã nằm sẵn ở đó để chờ đợi dịp
                 này. Ông bảo Jean hãy đưa nó cho Lucy lần sau khi nó lại tới. “Con cưng,”

                 ông nói, “cha cũng có Lucy của cha nữa, dù cha không bao giờ nói về cô

                 ấy. Cha để dành cô ấy.”

                    Về phần Tabitha, ông cám ơn cô ta vào bữa ăn trưa vì đã quan tâm tới em

                 gái. “Nhưng cha e là, con gái à,” ông nói, “ắt hẳn con đã tự làm mình lo
                 buồn một cách không cần thiết. Và đối với sự phiền muộn không có gì tốt

                 cho bằng thứ thuốc bột của Gregory. Vì thế cha đã kêu Alixon pha cho con
                 một liều vào giờ ngủ, và nếu con hào phóng, có thể con mèo Jenny sẽ muốn

                 liếm cái muỗng.”

                    Ngay khi ông quay mặt đi, Tabitha nhăn mặt và thè lưỡi ra nhát Jean

                 Elspeth. Việc này cũng có tác dụng ngang với việc cô thè lưỡi ra nhát vị

                 bác sĩ già của họ, ông Menzies, khi ông ấy đã đi ra khỏi phòng…

                    Thậm chí đến bây giờ, đã nhiều năm, rất nhiều năm sau khi cô đã hoàn

                 toàn trưởng thành, bất cứ khi nào Jean Elspeth nghĩ tới những khoảng thời
                 gian xa lắc đó, cô luôn luôn bắt đầu lơ đãng. Và bất cứ khi nào Jean Elspeth

                 lơ đãng, Lucy chắc chắn là có vẻ như thật hơn đối với cô hơn những lúc
                 khác. Con đường mòn rải sỏi, thảm cỏ xanh, dãy đồi xa đều biến mất trước

                 mắt cô. Như thể cô lạc vào một miền đất của ánh sáng và niềm hạnh phúc.

                 Cô hạnh phúc vì bị lạc vào đó. Nhưng chẳng bao lâu những giọt mưa đã lác
                 đác rơi xuống đôi má cô, kêu gọi cô quay lại với chính mình. Một đám mây

                 đen đang kéo tới, và lần đầu tiên một linh cảm hiện ra trong tâm trí cô về ý

                 nghĩa thật sự trong lá thư của Euphemia.

                    Cô quay ngoắt lại như thể đang bị nhìn trộm. Và ngay lúc ấy cô có thể

                 thề rằng cô đã thật sự trông thấy – lần này với đôi mắt trần của mình – một
                 đứa bé đang đứng nhìn cô ở mé ngoài, cách chừng vài bước chân. Điều

                 khiến cho Jean Elspeth kinh ngạc nhất là hình như trên gương mặt của đứa







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   167   168   169   170   171   172   173   174   175   176   177