Page 175 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 175

Jean Elspeth không trả lời. Dù sao thì cha cô vẫn tiếp tục mỉm cười từ
                 bức chân dung – dù nó không phải là bức tranh đẹp cho lắm, vì người họa

                 sĩ không thể vẽ đúng mái tóc và chiếc áo chẽn. Và nếu – ngay cả ở thời

                 điểm khó chịu này – Jean Elspeth có một cái muỗng trong tay, hẳn cô sẽ kín
                 đáo vẫy khẽ nó về phía ông.


                    Nhưng  ông  không  mỉm  cười  được  lâu  lắm.  Cô  cháu  nội  của  cụ
                 MacKnackery tiếp tục úp bức chân dung của ông vào tường. Nhưng hai

                 bức tranh khác, cùng với mớ tủ quần áo, những cái két tiền, những cái tủ

                 ngăn, những cái giường bốn cọc, những tủ commốt cao, những cái tủ búp
                 phê, thảm lót sàn và ngay cả hộp đồ khâu vá Ấn Độ đều bị mang đi khỏi

                 nhà trong vòng vài tuần để bán lấy tiền. Và lúc này Euphemia chỉ còn có
                 một chiếc nhẫn thay vì năm, và chiếc đó làm bằng lam ngọc.


                    Trong  một  tháng,  tất  cả  những  người  hầu,  từ  người  quản  gia  cho  đến
                 Sally McGullie, và tất cả những người thợ làm vườn đều ra đi. Chỉ còn lại

                 một mình bà O’Phrump. Trước hết là vì bà quá to béo để có thể thoải mái ở

                 bất kỳ nơi nào khác, và thứ hai là vì bà không đòi hỏi tiền công. Tất cả chỉ
                 có thế. Chỉ bà O’Phrump và Tom Piper, thằng nhỏ làm vườn. Mẹ nó sống

                 trong làng nên nó ngủ ở nhà nó. Nhưng đó là một thằng nhóc lười biếng, và
                 nếu nó không nằm ngủ trong kho để dụng cụ thì cũng đi chơi rong trong cái

                 vườn cây ăn quả hoang phế. Dù sao đi nữa, chính từ thời điểm này trở đi,

                 dường như Jean Elspeth đã trở nên hoàn toàn linh hoạt.

                    Thật là khác thường khi cô tự nhận ra mình thật sự là bản thân mình

                 trong một căn nhà trống trải như thế. Những tiếng vọng! Sao chứ, nếu bạn
                 bước một mình trong một dãy hành lang, bạn nghe thấy tiếng bước chân

                 của chính mình vẫn rộn rã một hồi sau khi bạn đã qua khỏi đó. Nếu bạn

                 cười  to  lên  một  mình  trong  một  căn  phòng,  nó  giống  như  tiếng  rung  bị
                 nghẽn lại của một cái chuông lớn. Bây giờ, toàn thể Stoneyhouse dường

                 như vô cùng trống vắng. Và có lẽ nơi trống vắng nhất là nhà để xe ngựa.

                    Rồi tới những cái chuồng ngựa. Thật đáng kinh ngạc khi những hạt lúa

                 yến mạch tình cờ rơi rớt vào những vết nứt đã nhanh chóng nảy mầm đến







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180