Page 171 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 171
cạnh cái tủ ngăn lớn, quay lưng về phía phòng dành cho trẻ con, và đã nghe
hóng thấy cô nói chuyện với ai đó.
“Aha! Nàng Cóc nhỏ trong hang! Em đây rồi! Em đang nói chuyện với
ai thế?” Tabitha hỏi.
Jean Elspeth lạnh toát cả người. “Không ai cả,” cô đáp.
“Ồ, Không ai cả, phải không? Vậy em cứ nói cho chị biết tên của Không
ai cả đi, cô nàng hay lỉnh vào một góc!”
Và Jean Elspeth đã từ chối.
Không may là sáng hôm ấy cô đã mặc một cái vái yếm lưng cao, với hai
ống tay áo chỉ tới trên cùi chỏ, và dù Tabitha, với những cú cấu véo vào
cánh tay để trần của cô, không thể làm cho Jean Elspeth khóc, ít ra cũng đã
làm cho cô phải nói.
“Ồ, vậy tên của nó là Lucy, phải không?” Tabitha nói. “Em là một cô bé
lôi thôi lếch thếch kinh khủng. Vậy em hãy bảo nó rằng nếu chị bắt được
nó ở bất kỳ chỗ nào, chị sẽ cào mắt nó ra.”
Sau một hai cú véo nữa và cú “giật chuông” vào bím tóc của Jean
Elspeth, Tabitha xuống gác để tìm cha.
“Papa,” cô nói, “con xin lỗi đã cắt ngang, nhưng con nghĩ bé Elspetht
khốn khổ hẳn đã bị ốm hay đang sốt. “Nó đang “nói nhảm”. Cha có nghĩ
rằng tốt hơn chúng ta nên cho nó uống một ít thuốc bột của Gregory, hay ít
dầu thầu dầu?”
Sáng hôm ấy ông MacKnackery cũng đang lo lắng vì một lá thư nói về
một mỏ vàng, giống như kiểu lá thư mà Euphemia tội nghiệp đã nhận từ
bốn viên luật sư. Nhưng khi vừa thấy lo lắng là ông cố gắng quên nó đi
ngay. Thật sự ngay khi vừa nhìn thấy một lá thư có vẻ không hay ho, ông
thường bắt đầu huýt sáo nho nhỏ và mỉm cười. Vì thế, đó là một dấu hiệu
của sự nhẹ nhõm khi ông đút lá thư khó chịu vào một ngăn kéo và đi lên
cầu thang tới căn phòng dành cho trẻ con.
https://thuviensach.vn