Page 169 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 169

của Euphemia tội nghiệp, và làm cho chị cô trông đỡ giống với một hình
                 ảnh trên mặt đá cẩm thạch hơn. Nhưng không có từ nào nảy ra trong đầu

                 cả. Thậm chí cô còn không nghe thấy những gì mà hai người chị đang nói.

                 Cuối cùng, cô không thể dằn lòng được nữa.

                    “Chị  Euphemia,  em  chắc  rằng  chị  muốn  nói  chuyện  lá  thư  với  chị

                 Tabitha trong yên lặng, và chị sẽ bảo cho em biết nếu em có thể giúp được
                 gì. Em nghĩ em sẽ đi ra ngoài vườn.”


                    Euphemia gật đầu. Và do cố dời cái ghế nặng càng ít ồn ào càng tốt, Jean
                 Elspeth làm cho nó kêu rít lên trên sàn nhà bóng loáng, nhưng cuối cùng cô

                 cũng thoát được ra ngoài.

                    Đó là một buổi sáng mùa xuân lạnh, trong trẻo, và những hàng cây ở

                 phía xa lúc này đang nhú lên những chồi lá xanh đầu tiên. Những người

                 làm vườn đã vạch sơ đồ những hàng cây của họ để chuẩn bị cho mùa hè.
                 Không bao giờ có khu vườn nào được ‘duy trì” tốt đến thế. Những góc của

                 các luống hoa trên thảm cỏ – hình thoi, hình bát giác, vuông và chữ nhật –
                 sắc sảo như thể chúng được cắt ra từ một mảnh ván ép bằng một cây kéo.

                 Không có một lá cỏ nào nhú ra khỏi vị trí.

                    Thậm chí nếu có viên sỏi nào đó ló lên trên con đường lát sỏi, sẽ có ngay

                 một chiếc xe lăn to lớn xuất hiện để đè nó trở vào vị trí. Đối với lũ cỏ dại

                 cũng thế, cứ để cho một bụi cỏ nhú cái mầm xanh của nó lên trên mặt đất
                 đen, nó sẽ sớm thấy chuyện gì sẽ xảy ra.


                    Ánh sáng tỏa rộng từ bầu trời đổ xuống ngôi nhà, và mỗi một cánh cửa
                 sổ  trong  bức  tường  trắng  cao  ngất  dường  như  đang  cau  mày  nhìn  Jean

                 Elspeth khi cô bước tới một chỗ ngồi bên dưới mái hiên. Ít ra, ở đây cô sẽ
                 thoát khỏi tầm quan sát của chúng.


                    Cô ngồi xuống, úp đôi tay lên đùi, và nhìn thẳng ra phía trước. Cô luôn
                 luôn ngồi như thế khi gặp rắc rối. Cô cố gắng một cách vô ích để lấy lại

                 bình tĩnh và ổn định lại tâm trí để suy nghĩ. Không thể được. Vì sau khi tới

                 đó chẳng bao lâu, trái tim cô đã mách bảo rằng Lucy đang lai vãng đâu đó








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   164   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174