Page 164 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 164

thứ đều gọn gàng ngăn nắp (trừ những cái giường), và không có ai lãng phí
                 chút thời gian nào (trừ thời gian hôn nhau).


                    Thế nhưng cho dù thời gian không bao giờ bị lãng phí, dường như không
                 có một ai sử dụng tốt hơn bất kỳ khoản thời gian nào đã “tiết kiệm” được.

                 Không có một ai từng gói một ít thời gian ấy vào những hộp giấy nâu gọn

                 ghẽ, hay cất nó vào nhà băng như ông MacKnackery đã cất tiền của mình,
                 hoặc đổ nó vào những cái lọ như món mức làm tại nhà. Nó cứ việc trôi đi.

                 Và ở Stoneyhouse (ít nhất cho tới một buổi sáng kia, khi Euphemia nhận

                 được một lá thư) nó trôi qua rất chậm rãi, từ từ. Những cây kim lớn của
                 chiếc đồng hồ dường như đố kỵ với những cây kim nhỏ. Chúng bò như

                 những cái bóng. Và đôi khi giữa tiếng “tích” và “tắc” của chúng có cả một
                 lổ hổng to tướng, tối như một cái hầm chứa rượu. Ít nhất, Jean Elspeth cũng

                 nghĩ thế.

                    Chỉ cần thoáng nhìn thoáng vào Stoneyhouse, thậm chí từ bên ngoài, bạn

                 cũng đủ biết nó ngăn nắp trật tự thế nào. Bốn bức tường trắng cao, với cái

                 mái ngói bằng đá đen hình vuông to rộng bên trên, đứng nghiêm nghị như
                 những khẩu pháo đặt trên những cái đế cực kỳ vững chắc, và chúng đứng

                 trên một cái nền đá thậm chí còn vững chắc hơn. Không có thân cây nào
                 dám đổ bóng râm lên chúng, không có dây leo nào dám bò lên. Những cánh

                 cửa sổ bóng loáng, với những nếp màn phía sau, cứ nhìn trừng trừng vào

                 bạn như muốn nói, “Cứ tìm một hạt bụi hoặc một vết bẩn, hoặc một chỗ rạn
                 trên chúng tôi nếu anh có thể!” Và thậm chí bạn không có can đảm để thử

                 xem sao.

                    Ở bên trong nhà cũng thế. Mọi thứ đều đóng băng ở vị trí của chúng.

                 Không chỉ những thứ đồ đạc to kềnh mà cụ MacKnackery đã mua bằng tiền

                 làm vải bao bì của ông – những cái tủ quần áo, những cái két tiền, những
                 cái tủ ngăn, những cái giường bốn cọc, những tủ com-mốt cao, những cái tủ

                 búp phê, bàn, ghế xô pha và những bộ ghế gỗ sồi – mà ngay cả những thứ

                 bé nhỏ linh tinh như thảm, ghế để chân, giá nến, những cái nông giày ống,
                 đồ trang trí, đồ lặt vặt, những xấp lụa của Euphemia và những bức tranh








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   159   160   161   162   163   164   165   166   167   168   169