Page 170 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 170

cạnh bên cô; có vẻ như rất gần và có một mục đích rõ ràng đến nỗi cô hầu
                 như muốn thì thầm đôi điều gì đó vào tai nó…


                    Chúng ta đã nói rằng Lucy chỉ là một cái tên. Thế nhưng, rốt cuộc nó
                 không chỉ là như thế. Nhiều năm trước, khi Jean Elspeth mới bảy tuổi, cô

                 đã bịa ra Lucy. Chỉ đơn giản là do không có ai chơi cùng, vì Tabitha lớn

                 hơn cô năm tuổi, và ít nhất cũng thông minh, hiểu biết và chững chạc hơn
                 cô gấp năm mươi lăm lần. Vì thế Jean Elspeth đã ngụy tạo ra nó.


                    Hồi ấy, cô thường ngồi trên một cái chậu hoa trước mái hiên dài nóng
                 bức  hay  lộng  gió,  và  thường  dành  một  chậu  hoa  khác  cho  Lucy.  Và  họ

                 chuyện trò, hay nói đúng hơn là cô nói, còn Lucy thì nhìn. Đôi khi, họ ngồi

                 với nhau ở một góc căn phòng dành cho trẻ con trống trải. Và đôi khi Jean
                 Elspeth vờ như cô đang nắm bàn tay của Lucy khi cô đang thiếp ngủ.


                    Điều thật sự kỳ lạ là hồi ấy cô càng ít cố “giả vờ” thì Lucy lại càng đến
                 nhiều hơn. Và dù Jean Elspeth chưa bao giờ nhìn thấy nó với cái gọi là đôi

                 mắt trần của mình, ắt hẳn cô đã nhìn thấy nó với một loại mắt nào đó, vì cô
                 biết rằng mái tóc và nước da của nó mượt mà đẹp đẽ hơn cả loại lanh mượt

                 mà đẹp đẽ nhất, và rằng nó mặc một loại quần áo rất nhẹ và kỳ lạ, dù cô

                 không thể nói là kỳ lạ thế nào.

                    Một điều lạ lùng khác là dường như Lucy luôn luôn xuất hiện không hề

                 báo trước từ đâu không rõ, khi có một điều gì đó bí mật, bất ngờ, buồn hay
                 rất đẹp xảy ra, và đôi lúc trước khi nó xảy ra. Đó là lý do vì sao cô nói với

                 Euphemia về giấc mơ của mình vào đêm trước. Vì dù mọi thứ khác trong
                 giấc mơ đều tối tăm thảm đạm, và dòng nước gầm lên giận dữ qua những

                 tảng đá, tan vỡ thành những lớp bọt trắng như tuyết, và Jean Elspeth đã run

                 lên vì kinh hãi, nhưng bản thân Lucy hiện ra ở cửa sổ trông xinh đẹp hơn cả
                 ánh trăng và đầy an ủi như một vì sao.


                    Đáng  tiếc  là  Jean  Elspeth  chưa  bao  giờ  nhắc  nhiều  tới  Lucy.  Nhưng
                 chuyện đó cách đây đã rất nhiều năm, và khi đó cô thật sự không thể không

                 làm như thế. Vì Tabitha đã len lén tới sau lưng cô một buổi sáng kia – đó là

                 ngày sinh nhật lần thứ tám của cô – trong khi cô đang ngồi trong một góc






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   165   166   167   168   169   170   171   172   173   174   175