Page 174 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 174

“Dù ở trường hợp nào, chúng ta đều bất lực,” Euphemia nói thêm. Cô
                 đang ngồi rất thẳng lưng, với gương mặt dài tái nhợt và chiếc áo choàng lụa

                 buổi sáng có in những bông hoa màu hoa cà. Và giọng của cô ta khi nói

                 những lời này khiến nước mắt trào ra, không phải trên đôi mắt của Jean
                 Elspeth, mà ở đâu đó sâu thẳm bên trong lòng cô. Như thể ai đó đang rút

                 nước ra khỏi cái giếng của trái tim cô.

                    “Quay lưng lại và bỏ chạy là một sự ô nhục,” Tabitha nói, “chúng ta sẽ là

                 đề tài đàm tiếu, chế nhạo của quận này.”

                    “Sao cơ! Chế nhạo chúng ta vì chúng ta bị phá sản!” Jean Elspeth kêu

                 lên.

                    Nhưng lần này Tabitha phớt lờ cô. “Đây là ngôi nhà mà ông nội cao quý

                 của chúng ta đã xây dựng cho chúng ta,” cô nói. “Và tôi sẽ chết ở đây, trừ

                 khi tôi bị những tên hút máu người có hệ thống này lôi đi.”

                    “Tabitha!” Euphemia van nài. “Chắc chắn chúng ta không nên hạ mình

                 đến thế khi ngay cả khi gọi họ theo đúng tên của họ.”

                    “Những tên hút máu người có hệ thống,” Tabitha la lên một cách dữ tợn.

                 “Tôi sẽ bán những chiếc nhẫn trên tay còn hơn là bị trục xuất khỏi ngôi nhà
                 nơi tôi đã chào đời. Và ông ấy – ít nhất là ông ấy sẽ không bao giờ chứng

                 kiến sự sụp đổ mà sự điên rồ của cha chúng ta đã đem tới cho chúng ta.”

                    Cô ta rời khỏi bàn, leo lên một trong những cái ghế bọc gấm Đa-mát đắt

                 tiền mà trừ khi có khách, thường được xếp dọc theo tường, và sau một vài
                 cố gắng vô ích, đã thành công trong việc lật úp bức chân dung có cái khung

                 mạ vàng to lớn của ông nội cô cùng gương mặt của ông ấy vào tường.

                    Lúc này nước mắt thật sự ràn rụa trên đôi mắt của Jean Elspeth. Nhưng

                 chúng là nước mắt của sự giận dữ hơn là của sự xót xa. “Em nghĩ,” cô nói,

                 “điều đó thật không công bằng chút nào đối với Cha.”

                    “Tới lúc này,” Tabitha nói một cách nghiêm khắc. “Chị phải cho rằng em

                 nên từ bỏ cái ý tưởng rằng em có khả năng ‘suy nghĩ’ đi. Xin hỏi em có
                 quyền gì để bảo vệ cho cha của em chỉ đơn giản vì em giống ông ấy?”







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   169   170   171   172   173   174   175   176   177   178   179