Page 176 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 176

thế giữa những lớp đá sỏi ở phía trước các bức tường. Và nếu bạn đứng một
                 giây lát trong một cái chuồng ngựa, cạnh một trong cái máng cỏ trống rỗng,

                 tiếng hót của một con chim cũng chói tai như tiếng gà gáy sớm. Và bạn hầu

                 như có thể trông thấy những con ma ngựa với đôi mắt tối tăm đang nhìn
                 bạn từ cái đầu dài của chúng, như thể muốn nói: “Vậy đây là điều mà người

                 đã làm đối với chúng tôi!”

                    Jean Elspeth không có nhiều thời gian dành cho những trải nghiệm như

                 thế. Không. Và dường như cô càng trở nên nhỏ bé hơn trong căn nhà trống

                 rỗng. Nhưng cô đã linh hoạt hơn gấp mười lần. Và, dù cô đã cố không tỏ ra
                 ích kỷ, cô hạnh phúc hơn gấp mười lần. Thật sự, giờ đây cô có thể thú nhận

                 với những cái cột cổng khắc hình chim ưng rằng cô ghét Stoneyhouse. Thật
                 kỳ quặc khi nó không còn là một nơi mà bất kỳ một người tốt nào sẽ tự hào

                 khi  được  ở  lại  nghỉ  chân,  cô  bắt  đầu  trở  thành  bạn  của  nó.  Cô  bắt  đầu

                 thương hại nó.

                    Không còn nghi ngờ gì rằng Tabitha đã nói đúng. Chắc chắn ông nội của

                 họ đã “trở mình trong nấm mộ”, tội nghiệp cho ông, khi nghe thấy tiếng
                 những chiếc xe tải to lớn lăn bánh trên con đường rải sỏi trong ánh hoàng

                 hôn chao động. Thế nhưng, nói cho cùng, ông nội đã sinh ra trong một căn
                 nhà hai phòng chật chội đến mức, nếu bạn có thể đưa nó qua cửa sổ, nó có

                 thể được đặt một cách thoải mái thậm chí trong phòng ăn điểm tâm của

                 ngôi nhà lớn mà ông đã xây nên. Đây là một sự thật khiến cho Tabitha bị
                 sốc ghê gớm bất cứ khi nào cha cô mỉm cười nhắc tới nó.


                    Cũng có những tiện lợi khác nữa. Bây giờ có thể dễ dàng quét dọn căn
                 phòng khách, và còn dễ hơn khi làm cho nó bẩn đầy những bụi. Một hôm,

                 do lòng tốt hơn là sự tò mò, sau khi quét sạch cái khung mạ vàng với cây

                 chổi lông, Jean Elspeth trèo lên một cái ghế và đứng nghiêng nghiêng ở đó
                 nhìn  vào  bức  chân  dung.  Một  con  nhện  đã  chăng  lưới  ở  một  góc  tranh,

                 nhưng ngoài ra bức tranh không hề thay đổi. Cụ MacKnackery cũng chưa

                 rút cái đồng hồ ra khỏi túi ông, mặc dù bây giờ đã tới lúc rồi – vâng, đã quá
                 mười hai giờ kém mười lăm.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   171   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181