Page 181 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 181

con chuột chũi đào hang; những con nhím đến để săn bọ; những con chuột
                 đủ cỡ chạy nhảy, hấp háy mắt và khiêu vũ nô đùa.


                    Còn chim chóc thì vô số kể! Và có đủ mọi giống loài, mọi màu sắc và
                 giọng hót đến nỗi cô phải ngồi cho tới nửa đêm để tìm kiếm tên chúng

                 trong cuốn sách khổng lồ về các loài chim mà cha cô đã tặng vào lễ Giáng

                 sinh thứ mười một của cô. Đây là một bảo vật mà cô đã cứu khỏi những
                 người lái xe tải. Cô đã bao nó lại trong hai tờ báo Người Tô Cách Lan, và

                 giấu nó vào ống khói. Đôi khi cô cảm thấy hơi tội lỗi, nhưng rồi lại xác

                 định rằng bốn viên luật sư chưa bao giờ nghe nói về nó.

                    Thật lạ lùng, cực kỳ lạ lùng, khi cô thấy hạnh phúc đến vậy; và đôi khi

                 Jean Elspeth hầu như không thể che giấu được, cô rất xấu hổ về điều này
                 khi có mặt của hai người chị. Và như họ nói, bây giờ cô không nhắc gì tới

                 Lucy nữa.

                    Và đó là điều lạ lùng kỳ quặc nhất trong tất cả mọi điều. Sau cú sốc đáng

                 sợ của lá thư, sau sự hành hạ và lo âu và kinh hãi, những người lái xe tải và
                 những kẻ đi buôn, Tabitha và Euphemia tội nghiệp –dù nét mặt họ có can

                 cường đến đâu và lưng họ cứng thế nào – đã rũ xuống như những bông hoa

                 mùa thu bị sương muối làm héo úa. Với lòng kiêu hãnh, họ đã từ bỏ ngay
                 cả những người bạn vẫn trung thành với họ trong cơn khốn khó.


                    Họ câm nín âm thầm hơn bao giờ hết, như những con chim trong lồng.
                 Thậm chí, họ hầu như không ngó ra ngoài cửa sổ. Họ chỉ bước ra khỏi cửa

                 vào  ngày  Chủ  nhật.  Đôi  khi  Euphemia  nằm  liệt  trên  giường.  Và  Jean
                 Elspeth thường kêu lên với chính mình, “Ôi chao ơi, chị thân yêu!” khi

                 nhìn thấy Tabitha đi vòng quanh nhà với một cái khăn lau lớn nhưng lại quá

                 yếu ớt không lau nổi bao nhiêu. Và nhìn thấy cô ta húp xì xụp món cháo
                 yến mạch loãng như thể cô ta đang đói cực kỳ, như thể đó là món ăn ngon

                 lành nhất ở Christendom, cũng giống như là có một con dao đang cắm vào

                 lồng ngực Jean Elspeth.

                    Thế nhưng, “sức mạnh tinh thần” và sự can đảm của Tabitha lớn đến nỗi

                 Jean Elspeth không bao giờ dám an ủi cô ta, làm cho cô ta vui lên hay vẫy






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   176   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186