Page 183 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 183
rào, chuồng ngựa, nhà để xe ngựa, chuồng gà và ngôi nhà vuông dần dần
tàn tạ, đổ nát. Tabitha ngày càng khép kín, và ba chị em hiếm khi nói
chuyện trong những bữa ăn.
Thế rồi cuối cùng Euphemia ngả bệnh. Trong một khoảng thời gian, mọi
thứ khác hoàn toàn tách ra khỏi đời sống và ký ức của Jean Elspeth. Bà
thậm chí không có một khoảnh khắc nào để tựa người bên cửa sổ hay nằm
đọc sách trên giường. Không may là phòng ngủ của Euphemia nằm ở tận
tầng ba. Đôi chân của Jean Elspeth mỏi rã rời vì phải đi lên những bậc
thang dài đó, còn Tabitha thì không làm được gì ngoài việc ngồi ở cửa sổ
và đan lại những chiếc vớ và khăn choàng rách. Bà ta cứ ngồi như hàng
giờ, không hề ngước mắt lên khỏi đôi kính gọng sừng của ông nội trước kia
và bây giờ đang nằm trên sống mũi của bà. Bác sĩ Menzies giờ cũng đã già
và chỉ có thể ghé thăm họ một cách hiếm hoi.
Bản thân Jean Elspeth ít khi vào giường ngủ. Bà ngồi trên một cái ghế
trong phòng Euphemia và tranh thủ những giấc ngủ ngắn ngủi, như một
con chó đói tranh thủ đớp những miếng thịt vụn trên cái mâm của người
hàng thịt. Vào một đêm như thế, đang ngủ gà gật trên chiếc ghế, rơi vào
một cái hố sâu ác mộng cực kỳ giá lạnh và tăm tối, và đã ở đó hàng thế kỷ
mà không có một chút ánh sáng hay âm thanh nào, bà chợt bị đánh thức bởi
giọng nói của Euphemia.
Đó không phải là giọng nói bình thường của Euphemia, và những từ nối
tiếp nhau nhanh hơn thường lệ, giống như một đàn cừu chạy qua một cánh
cổng. Ánh bình minh đang rọi vào cửa sổ. Và làn ánh sáng hướng đông đầu
tiên lạnh lẽo đó cho thấy Euphemia đang ngồi trên giường – một điều mà
bà ta không thể thực hiện suốt nhiều tuần nay. Và bà ta đang yêu cầu Jean
Elspeth nói cho bà ta biết đứa bé đang đứng ở đầu giường bà ta là ai.
Euphemia cũng mô tả nó, “Một đứa bé xinh đẹp với mái tóc thẳng. Và
nó cầm một bó hoa kim tước và những bông hoa đang nở lớn. Chị có thể
ngửi thấy mùi quả hạnh. Và nó cứ nhìn rồi mỉm cười, đầu tiên với chị, rồi
https://thuviensach.vn