Page 187 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 187

trong căn nhà ven biển của Sallie Jones. Mặt khác, những cánh cửa sổ của
                 ngôi nhà lớn giờ đây không còn nhìn trừng trừng một cách dữ dợn nữa,

                 chúng nhạt nhòa và trống rỗng như đôi mắt của một người đang bước đi

                 trong giấc ngủ. Một trong những cái ống khói đã đổ xuống, và những loài
                 dây leo đã bò khắp bề mặt của những bức tường.


                    Jean Elspeth, giờ đây là một bà cụ già nua lưng còng lọm khọm, với cái
                 mũ đen cáu bẩn và cái áo choàng điểm hột của Euphemia lúc trước, đứng

                 đó để uống bằng mắt cái quang cảnh tĩnh lặng lớn lao như một người vớt

                 bọt biển khát nước uống bừa nước biển.

                    Sau  khi  ngần  ngừ  giây  lát,  bà  quyết  định  tới  gần  hơn.  Bà  len  lỏi  qua

                 những cây cỏ hoang dại của khu vườn, băng qua sân trước, và sau đó nhìn
                 qua một trong những cánh cửa sổ xám xịt của phòng ăn. Tình cờ, có một

                 nửa cánh cửa chớp còn để mở. Khi đôi mắt bà bắt đầu quen với ánh sáng
                 mù mờ bên trong, bà phát hiện ra rằng bức tường đối diện giờ hoàn toàn

                 trống trải. Bức chân dung của ông nội bà hẳn đã dần dần tuột khỏi sợi dây

                 treo. Nó đã rơi úp xuống những tấm ván bên dưới.

                    Bà buồn lắm khi nhìn thấy cảnh này. Bà đã để bức tranh treo ở đó vì bà

                 chắc rằng Euphemia cũng muốn như vậy. Nhưng dù bà đã mệt nhoài khi
                 tìm lối vào trong nhà, để ít ra có thể dựng bức chân dung của ông nội bà lên

                 và để dựa vào tường, bà chỉ luống công vô ích. Những cái then cài cửa đã
                 han rỉ, những cánh cửa sổ thấp đóng kín. Và trời bắt đầu tối nhập nhoạng

                 khi bà nhận ra mình lại một lần nữa đứng bên cạnh cái ao nước tù đọng

                 lạnh lẽo.

                    Tất cả những điều này xảy ra trong khi bà đã cực kỳ cô độc. Việc nhìn

                 thấy một ngôi nhà lớn bị suy tàn đổ nát như thế trong sự bỏ mặc là một điều
                 thật đáng sợ và đáng buồn. Thế nhưng không phải là bà không hạnh phúc,

                 vì dường như với những cây cối và hoa cỏ trong cái chốn quạnh hiu này

                 không hề than van và đang ngơi nghỉ. Và cả bà cũng vậy. Như thể toàn bộ
                 cuộc đời bà đã tan biến và trôi đi như một giấc mơ, chỉ còn để lại thân thể










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192