Page 186 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 186

một tầng gác hai phòng mà Sally McGullie dành riêng cho hai vị phu nhân.
                 Sally đã kết hôn với một người ngư phủ và bây giờ là bà John Jones.


                    Jean Elspeth không thể tưởng tượng ra một cuộc sống khác biệt đến thế.
                 Như thể bà đã bị bứng lên cả gốc lẫn rễ. Bất cứ lúc nào Tabitha để cho bà

                 rảnh rỗi – và giờ đây điều này khá hiếm hoi – bà thường ngồi ở cửa sổ,

                 nhìn ra cái cảng đá vuông và biển cả, hay căn nhà kính ở mặt trước cảng.
                 Nhưng giờ đây thời gian trải ra trống rỗng trước mặt bà, và bà được tự do

                 nếu bà sẵn lòng “giả vờ” bất kỳ lúc nào bà muốn, để rơi vào hết giấc mơ

                 ban ngày này sang giấc mơ khác. Kỳ lạ một điều là bây giờ hầu như bà
                 không  thể hình dung  ra Lucy,  ngay cả bằng đôi mắt nội tâm của bà, và

                 không bao giờ bằng đôi mắt trần.

                    Ngoài ra, cũng chính do cái cung cách của thế giới lạ lùng này mà bà

                 khát khao và mong nhớ Stoneyhouse không thể tả. Đôi khi bà cảm thấy bà
                 phải chết – vì nghẹt thở hay vì nỗi nhớ quê nhà, và thường cau mày nhìn ra

                 mặt biển xám ngắt đang nhấp nhô, như thể chính nó là kẻ thù đã khiến bà

                 phải cách xa quê nhà. Bà bỏ vào một cái hộp thiếc dựng tiền từng đồng
                 trinh mà bà dành dụm được từ khoản tiền nhỏ nhoi mà bốn viên luật sư cố

                 xoay xở từ những cây cao su. Và tất cả là vì một mục đích xa xăm.

                    Cuối cùng, nhiều năm sau đó, bà bảo với bà Jones rằng bà không thể nén

                 lòng được nữa, rằng – như con mèo trong truyện cổ tích – bà phải về thăm
                 nhà, và phải đi một mình…


                    Đó là một buổi chiều thu, vào khoảng năm giờ. Những cái bóng dài đang
                 bò qua lớp cỏ của khu vườn hoang khi Jean bước tới gần Stoneyhouse. Bà

                 nhận ra mình đang đứng gần bên những bức tường hoang phế, cạnh một hồ

                 nước cạn mà giờ đây chỉ còn là một cái hố nông trong vườn. Cha bà rất
                 thích nước và đã dùng một dòng suối nhỏ chảy qua gần đấy để làm một vòi

                 phun nước và một ao cá. Cái vòi phun đã ngưng chảy từ lâu, còn cái ao đã

                 bị nghẽn cứng bởi những rong  rêu. Dòng  suối chảy tràn qua những chỗ
                 trũng,và tự biến nơi đây thành chỗ nghỉ ngơi cuối cùng của nó. Bạn hầu

                 như có thể nghĩ rằng nó đang cố sao chép lại cuộc đời của Jean Elspeth







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190   191