Page 182 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 182

cái muỗng về phía cô ta dù chỉ là một phân.

                    Trong hoàn cảnh này, Jean Elspeth cảm thấy dường như rất không công

                 bằng khi nhắc tới tình bạn với Lucy, ngay cả trong tâm trí của cô. Nó cũng
                 giống như chơi xấu, như người ta nói. Nó giống như lừa gạt. Dù sao đi nữa,

                 nó sẽ làm họ bị tổn thương. Họ sẽ thấy, còn khắc nghiệt hơn trước, họ lẻ loi

                 đến thế nào. Họ có thể nhìn lên và nhận ra qua ánh mắt của cô rằng người
                 bạn cũ của cô vẫn không rời bỏ cô. Không. Cô sẽ đợi. Còn rất nhiều thời

                 gian. Cô sẽ kềm lại những mong ước của mình. Và cánh cửa bí mật trong

                 tâm trí cô sẽ để không mở rộng như trước, mà chỉ he hé.

                    He hé như thế nào cô không thể nói chính xác. Thế nhưng, bất chấp mọi

                 chuyện đó, bản thân Lucy, như thể nó là một hồn ma thật sự, dường như có
                 mặt ở khắp nơi. Nếu trong lúc đang cọ rửa Jean Elspeth đột ngột nhìn ra

                 cửa sổ - dù đó chỉ là tưởng tượng hay không – gương mặt xinh đẹp đó sẽ
                 đang len lén mỉm cười nhìn vào. Nếu một đêm sáng trăng nào đó cô ngồi

                 tựa bên ngưỡng cửa sổ phòng ngủ để hưởng vài phút giây quý báu, cô có

                 thể nhìn thấy hồn ma đó đang đi lang thang, không có bóng, giữa những
                 đám cây cối rì rào và lớp cỏ của thảm cỏ.


                    Thông thường, những hồn ma bóng quế khác rất xa với những người bạn
                 được đón chào. Lucy thì lại dịu dàng và xinh xắn. Chỉ cần nhìn thoáng qua

                 nó thôi cũng giống như đang nghe một con chim rừng ca hát – chim két hay
                 chim đầu đen, khác xa với tiếng cú kêu: những tiếng rúc buồn thảm của nó

                 dường như càng làm đen kịt thêm bóng tối. Tuy nhiên, khi đã kết bạn với

                 con ma này, bất kể cô cố không để ý tới nó như thế nào, tất cả những gì
                 Jean Elspeth phải làm để tỏ ra công bằng – và cô làm với hết khả năng – là

                 không tìm kiếm Lucy, không tỏ ra là cô nhìn thấy nó khi nó đang ở đó và

                 có thể nhìn thấy một cách rõ ràng ngay trước mắt cô. Và khi cuối cùng cô
                 nhận ra rằng kế hoạch của cô đã thành công, rằng Lucy đã rời khỏi cô, trái

                 tim cô như muốn nhảy cẫng lên.

                    Nhiều  năm  cứ  thế  trôi  qua.  Ba  chị  em  ngày  càng  già  hơn,  và  cả

                 Stoneyhouse cũng ngày càng già hơn. Những bức tường, những dãy hàng







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   177   178   179   180   181   182   183   184   185   186   187