Page 185 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 185

Với từ “chỗ” đó và một nụ cười khắc khổ kèm theo, toàn bộ Euphemia
                 cũ dường như đã quay trở lại, dù chỉ giây lát sau bà ngả người lên gối và có

                 vẻ đã ngủ thiếp đi.

                    Khi thấy bà ta đã yên lặng, Jean Elspeth quay đầu lại một cách rất thận

                 trọng. Những tia nắng đầu tiên đang rọi lên cửa sổ. Không có một mùi quả

                 hạnh mơ hồ nhất nào thoáng qua mũi bà. Không có bất kỳ dấu hiệu nào của
                 một người bạn. Trán bà nhăn lại. Bà thấy ớn lạnh khắp người, và thân thể

                 đau như dần; nhưng bà cố mỉm cười, và gần như vô ý thức nhấc một ngón

                 tay lên như thể đang cầm một cái muỗng uống trà và bà đang vẫy nhẹ cái
                 muỗng theo cái cách thức kín đáo trẻ con cũ của bà về phía bức chân dung

                 của cha bà trên tường.

                    Sau  đó,  thỉnh  thoảng  Jean  Elspeth  lại  ngắm  nhìn  cái  vẻ  xa  vắng  trên

                 gương mặt của Euphemia, và nụ cười như lúc nãy, nghiêm nghị, khắc khổ,
                 nhưng hạnh phúc – như lòng nước sâu bên dưới những đợt sóng. Gần như

                 thể Euphemia cảm thấy hài lòng vì Lucy đã bỏ đi.

                    Một buổi sáng nọ, bà ta đột nhiên nói, như thể tiếp tục một cuộc nói

                 chuyện dài sau một khoảng thời gian im lặng. “Em biết đó, em thân mến,

                 nó chỉ chứng tỏ rằng tất cả chúng ta đều cùng đi trên một con đường về
                 nhà.”


                    “Euphemia, xin chị đừng nói như vậy,”Jean Elspeth thì thầm.

                    “Nhưng tại sao lại không?” Euphemia nói. “Là vậy đó. Và nó gần như

                 cười nhạo chị. Cái con bé xấc xược đó!…”

                    Khi Euphemia chết, không có ai trong số bạn cũ của họ biết, vì thế chỉ có

                 bác sĩ Menzies và chị của ông tới dự tang lễ ở Stoneyhouse. Và dù lúc bấy
                 giờ Jean Elspeth sẵn lòng làm tất cả mọi việc trong nhà và chăm sóc cho

                 Tabitha, rốt cuộc họ đã thuyết phục được bà rằng điều này không thể được.
                 Thế là, vào một buổi sáng nắng chói chang, sau khi đã tặng cho Tom Piper

                 một  món  quà  nhỏ  chia  tay  và  khóc  giây  lát  trên  bờ  vai  to  lớn  của  bà

                 O’Phrump, Jean Elspeth và Tabitha leo lên một chiếc xe ngựa. Chiều hôm
                 đó, bà nhận ra mình đã cách xa Stoneyhouse hàng trăm dặm, đang ở trong






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190