Page 189 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 189
Cô Jemima
Đó là một buổi xế chiều nóng và êm ả. Những hàng cây đứng lặng yên,
bầu không gian không một tiếng chim. Một bà cụ và một bé gái cùng xuất
hiện trên đỉnh đồi. Họ dừng lại sát bên nhau trên đỉnh đồi dài xanh ngắt.
Mặt trời đang xuống sau lưng họ. Và ở phía dưới, những cánh đồng, nông
trại và những dòng suối của một vùng thôn quê trải dài bát ngát. Vùng
thung lũng rất bằng phẳng, và một làn sương mỏng manh trùm lên mọi vật,
lan mãi tít phía xa như thể đến tận lề trái đất. Bà cụ lưng gù và cô bé lúc
này đang lần dò đi xuống sườn đồi, rồi một lần nữa họ đứng yên, nhìn ra từ
dưới chiếc dù che nắng xuống cảnh vật đang trải ra bên dưới họ.
“Có phải là căn nhà đó không bà?” Cô bé hỏi. “Căn nằm kề bên đồng cỏ,
có những con ngựa và cây cối? Và có phải cái tòa nhà nhỏ màu xám nằm
ngay giữa cánh đồng vuông vắn kia chính là ngôi nhà thờ?”
Bà cụ mím chặt đôi môi và tiếp tục nhìn đăm đăm qua đôi kính dầy
xuống quang cảnh vùng quê hiu quạnh. Rồi bà thu chiếc dù lại, đặt nó lên
mặt cỏ kề bên, và ngồi lên trên nó.
“Cháu cưng, bà không nghĩ là cỏ bị ẩm sau cả ngày dài nóng nực thế này,
nhưng biết đâu chừng.” Bà nói.
“Nó khô cong rồi, bà ạ, và rất đẹp.” Đứa bé gái nói, có vẻ như nó nín thở
khi nói những lời đó. Rồi nó cũng ngồi xuống. Người ta có thể nhìn thấy
https://thuviensach.vn