Page 194 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 194

“Ờ, trong tất cả những nơi bà bị nghiêm cấm tới chơi đùa,” bà cụ già nói
                 tiếp, “khu nghĩa địa bình yên là nhất hạng. ‘Cô’ của bà, như bà nói, nghĩ bà

                 là một con bé ngu ngốc, và cô ấy không cho phép bà hái những bông hoa

                 mọc giữa những mộ bia. Thật sự, bà cũng không hoàn toàn tin chắc rằng
                 những bông hoa đó có thuộc về cõi trần thế hay không. Một đôi lần trong

                 mùa hè, người bõ già của nhà thờ, ông Fletcher, như người ta thường gọi,

                 một ông già rất cục cằn, thường đến với cái hái để cắt ngắn đám cỏ cao. Và
                 khi  đó  chúng  ta  gần  như  không  thể  thở  được  với  mùi  thơm  của  chúng.

                 Dường như có một sự lãng phí khi ta nhìn thấy những vạt cỏ bị cắt, với lũ
                 bướm chập chờn bên trên, đang héo tàn dưới ánh mặt trời. Không bao giờ

                 còn có những bụi hoa anh thảo, bồ công anh và cây râu dê như những cây

                 cỏ đã từng mọc dưới những chân tường xám cũ đó. Bà thấy hạnh phúc ở
                 đó; khi đến và đi, bà thường cầu nguyện cho mẹ của bà. Nhưng cháu sẽ hài

                 lòng khi hiểu rằng, Susan ạ, bà đã không vâng lời, rằng bà chẳng có việc gì
                 để ở đó vào bất cứ lúc nào. Và có lẽ nếu bà chưa bao giờ đi, bà sẽ không

                 bao giờ biết rằng có một kẻ khác ở nghĩa địa.”

                    “Ồ, một kẻ khác!” Susan thở dài, ngồi thẳng lên, đôi mắt nó trở nên xa

                 xăm.

                    “Đó là một buổi chiều tà, khá giống chiều nay, nhưng với một bầu trời

                 đầy mây trắng. Ngày hôm trước đó, bà đã đứng trong một xó nhà để cột

                 một cái dải băng màu cam lên tóc; và rồi chui vào giường nói chuyện với
                 cái đồng hồ của ông nội. Bà làm thế là có mục đích. Chiều hôm đó, bà bị

                 quở trách vì bà không thể ăn mứt quả mâm xôi với bánh mì. Bà bị xem là

                 đã trở nên hư hỏng và là một đứa trẻ con tỉnh lẻ không biết rằng Thượng
                 Đế đã tạo ra quả dại là để cho con người sử dụng, và cứ nghĩ rằng những gì

                 ăn được chỉ mọc trong vườn.

                    “Nói thật lòng, bà không thích mứt quả mâm xôi là vì đang bị kéo đờm,

                 và có một cái răng sâu. Nhưng bà bảo với ‘cô’ của bà rằng mẹ của bà cũng

                 không thích mứt quả mâm xôi, điều này khiến cô ấy càng thêm giận dữ.










                                                                                                     https://thuviensach.vn
   189   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199