Page 197 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 197

“Bà muốn nói trông như nó xếp theo nếp hở bà?” Susan hỏi.

                    “Phải,” bà nó nói. “Và trông nó kì lạ và đáng yêu trong ánh nắng đỏ mờ

                 mờ. Gương mặt đó không mỉm cười, và có vẻ như cô ấy không nhìn thấy
                 bà. Thế nhưng bà biết cô ấy biết rằng bà ở đó. Và dù bà không nghĩ là cô ấy

                 lưu tâm tới việc bà có mặt ở đó, bà cảm thấy sợ hãi như trong đời bà chưa

                 từng bao giờ sợ đến thế. Miệng bà há hốc; và hai bàn tay bà nắm chặt mấy
                 bụi cỏ hai bên. Và bà không nhìn thấy gì khác khi nhìn vào gương mặt đó.”


                    “Đó là một nàng tiên, bà ạ,” Susan nói, cúi người về phía trước như thế
                 muốn lời của nó gây được nhiều ấn tượng hơn. Bà cụ nhìn chăm chú vào

                 đôi mắt xanh đang ngước lên nhìn vào mắt bà từ bên dưới viền của chiếc

                 mũ rơm tròn.

                    “Cháu cưng, lúc đó bà không biết đó là gì. Bà sợ đến nỗi không nghĩ gì

                 hết. Thời gian hẳn trôi qua rất nhanh, vì khi bà nhìn, trời bắt đầu sẫm tối, và
                 im lặng. Phải, thậm chí im lặng hơn lúc này. Rồi đột nhiên từ sau lưng bà

                 một giọng hót trầm, ngọt ngào nhưng buồn bã phát ra từ mấy bụi táo gai.
                 Những nốt nhạc rơi như những giọt sương vào bầu không khí. Bà biết đó là

                 một con chim họa mi. Và lúc ấy, ngay khi bà vừa nghĩ – ‘Đó là một con

                 chim họa mi’ - gương mặt ở phía bên kia tấm bia mộ tròn bằng đá xám biến
                 mất.


                    “Bà ngồi im vài phút, không dám động đậy gì. Và rồi bà chạy thẳng ra
                 khỏi nghĩa địa, theo con đường mà bà đã đến, nhanh hết mức trong phạm vi

                 đôi chân cho phép. Bà hầu như không biết mình đã nghĩ gì, nhưng ngay khi
                 nhìn thấy ánh đèn từ những cánh cửa sổ phía trên của nông trại, thậm chí bà

                 còn chạy nhanh hơn nữa. Chạy lên những gốc sồi, vòng qua sân nông trại

                 tới cửa sau. Nó không cài then. Bà len lén chuồn vào nhà bếp, lặng lẽ như
                 một con chuột nhắt, leo lên cái ghế, và ngay lập tức ăn ngốn ngấu hết sạch

                 cái bánh mì và món mứt kinh khủng đó!

                    “Và, cháu cưng ạ, bà vẫn không tin là bà thật sự đang suy nghĩ, mà chỉ

                 sợ phát khiếp, thế nhưng một niềm vui chiến thắng rộn lên trong tim bà

                 rằng cô Jemina sẽ không bao giờ biết bất cứ điều gì về gương mặt ở khu






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202