Page 200 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 200

xanh ra sau lưng, bà còn nhớ thế, và nói khá to bằng một giọng hơi xúc
                 động, ‘Chà, bà thật tốt, tôi chắc thế,’ rồi bà đưa tay ra, giật một quả dại cho

                 vào miệng.

                    “Hầu như ngay khi nước quả ứa ra trên lưỡi của bà, một chuyện lạ lùng

                 đã xảy ra. Giống như thể một con cào cào đã đậu lên tóc của bà, cái tiếng

                 cười đó thật gần. Ngoài ra, má bà chợt nóng bừng, và mọi màu sắc quanh
                 bà dường như trở nên chói chang khiến bà hoa cả mắt. Bà nhắm mắt lại.

                 Hẳn là bà đã ngồi đó, hoàn toàn vô tri vô giác trong một lúc, vì khi bà mở

                 mắt ra, tấm mộ bia đã tỏa bóng mát trở lại, và trời đã vào giữa buổi sáng.

                    “Nhưng mắt bà vẫn còn hoa lên, và mọi thứ bà nhìn – những bông hoa

                 và lũ chim chóc, ngay cả những con bướm đêm và địa y trên những phiến
                 đá cổ xưa – dường như đang phơi bày cho bà thấy những bí mật về chúng

                 mà trước đó bà chưa hề biết. Dường như bà có thể chia sẻ với con bướm
                 đang chập chờn gần bên; và hầu như có thể nghe thấy không chỉ những

                 tiếng hót của lũ chim mà cả những gì chúng đang nói.”

                    “Cứ như những chuyện thần tiên, bà nhỉ.” Susan nói.


                    “Phải,” bà cụ bé nhỏ nói, “nhưng sự khác biệt là bà không thấy sung
                 sướng với việc này. Má bà vẫn còn nóng bừng, bà có thể nghe thấy tiếng

                 tim đập thình thịch dưới lần vải yếm, và bà rất kích động. Nhưng trong

                 thâm tâm bà biết rằng bà không nên cảm thấy như thế; rằng bà đã sắp gặp
                 hiểm nguy với tính khí xấu của mình; rằng những quả màu đỏ san hô nho

                 nhỏ không biết tên trên tấm mộ bia đó đã được đặt để gài bẫy bà. Đó là một
                 miếng mồi, Susan ạ; và bà là một con cá ngốc nghếch.”


                    “Ồ, bà ơi, một ‘con cá ngốc nghếch’ sao!” Susan nói. “Cháu có thể hiểu
                 bà cảm thấy mình xấu xa,” nó nói thêm, với một cái gật đầu chín chắn,

                 “nhưng cháu không hiểu đích xác vì sao.”

                    “Đó chính là lúc nguy hiểm nhất, bé của bà,” bà nó nói, ngậm chặt miệng

                 lại, rất giống một con cá. “Nhưng bà phải tiếp tục câu chuyện, không thì

                 chúng ta không bao giờ trở về nhà được.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205