Page 202 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 202
gương mặt huyền bí ở khu nghĩa địa, thế nhưng lại biết rằng đó là điều
không tốt.”
“Nhưng mà, bà thân yêu, bà biết không,” Susan nói, “cháu chưa bao giờ
có thể hiểu vì sao lúc đó bà lại nghĩ như thế.”
“Không,” bà cụ đáp. “Nhưng vấn đề là, cháu thấy đó, bà đã nghĩ về nó,
và bà biết trong thâm tâm mình rằng nó sẽ chẳng đưa đến điều gì tốt đẹp.
Ngày hôm sau, cô Jemima dẫn bà vào căn phòng đặt cái quan tài của cậu
bà. Nhưng dù cố thuyết phục và thúc ép bà, cô ấy vẫn không thể buộc bà
mở mắt ra để nhìn ông ấy. Vì sự bất tuân đó, cô ấy nhốt bà trong phòng ngủ
của bà suốt ngày hôm đó.
“Khi tất cả lặng im, bà bò qua hành lang vào một căn phòng khác, và
nhìn qua những ngọn cây về phía ngôi nhà thờ nhỏ. Và bà tự nhủ với mình,
như thể đang nói với ai đó có thể nghe thấy, “Tôi sẽ tới với người ngay, và
sẽ không có ai, không có ai ở đây gặp lại tôi nữa.”
“Hãy nghĩ xem; một đứa bé gái chưa đầy chín tuổi, nổi giận với toàn thế
giới, và hầu như không dành một ý nghĩ nào cho người mẹ đang mong mỏi
gặp lại nó, và – dù khi ấy bà không biết – sắp sửa quay lại nước Anh.
“Vâng, rồi đến tang lễ. Bà có thể nhìn thấy mình, như đang đứng trước
gương nhìn vào chính mình, mặc một cái yếm đen đính băng tang, với một
cái khăn choàng trắng đính diềm vải vòng quanh cổ, hai đầu khăn rủ xuống
hai ống tay áo; mặt trắng bệch và mắt đen láy.
“Như cháu biết, trang trại chỉ cách nơi yên nghỉ cuối cùng của cậu bà
một quãng rất ngắn, và hồi ấy người ta dùng một chiếc xe đòn dài, cài hoa
tang, được những người đàn ông đẩy đi. Cô Jemima và bà đi theo sau xe
tang khi nó băng qua cánh đồng. Bà gắng lắng nghe những lời cầu nguyện.
Nhưng cuối cùng sự chú ý của bà cũng xao lãng, và quỳ bên cạnh cô
Jemima trong nhà thờ, bà úp hai bàn tay lên mắt, rồi trong khoảnh khắc bà
hé nhìn ra ngoài qua những kẽ tay.
“Cánh cửa sổ lớn ở hướng đông, dù cháu không thể nhìn thấy nó từ đây,
được gắn những mảnh kính màu đỏ, xanh dương và xanh lá, đã xưa cũ qua
https://thuviensach.vn