Page 206 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 206

trong lòng tháp mát lạnh, tĩnh lặng và trống rỗng. Susan à, dù còn bé thế, bà
                 cũng đã kết luận được rằng nếu người đàn bà ấy - thần lùn, hay tiên nữ, hay

                 bất cứ thứ gì - thật sự đi vào nhà thờ để gặp bà, đó sẽ là chứng cứ cho thấy

                 cô ta ấy không có hại, dù tận thâm tâm bà biết rằng bà đang nằm trong một
                 nguy cơ bí ẩn nào đó.


                    “Có vài dãy ghế dài cũ bằng gỗ sồi trong ngôi nhà thờ nhỏ, bên trên có
                 chạm những đầu người. Bà ngồi xuống một trong số đó, để trong khi bà có

                 thể nhìn chăm chú bó hoa – chỉ để tỏ ra bà có cái gì đó để làm- bà vẫn có

                 thể liếc nhìn qua khóe mắt cánh cửa để mở mà bà vừa bước qua để vào nhà
                 thờ. Và bà đã không phải chờ lâu.


                    “Giữa tiếng hót mơ hồ của lũ chim rừng, bà theo dõi cô ta đang len lén
                 xuất hiện từ làn ánh sáng mé bên ngoài ngôi nhà thờ đá. Tim bà hầu như

                 ngừng đập, bà cũng không thể quay đầu đi được phân nào, thế nên chẳng
                 bao lâu mắt bà đã nhức nhối vì chúng gần như lé đi vì nhìn nghiêng. Nếu

                 cháu có thể tưởng tượng ra một nhân vật – ngay cả bây giờ bà cũng không

                 thể nói cho cháu biết cô ta cao tới đâu – một kẻ dường như được tạo thành
                 từ ánh sáng cầu vồng, thế nhưng từng đặc điểm trên gương mặt nâu vàng

                 hiện lên rõ ràng như một thiên sứ được tạc trên đá; và nếu cháu có thể hình
                 dung ra một giọng nói hướng về cháu, sát bên tai cháu, mà cháu không thể

                 biết đích xác nó đến từ đâu – đó chính là cái mà bà đã thấy và nghe bên

                 dưới mái nhà thờ vào buổi sáng xa xưa đó, cách đây bảy mươi lăm năm.
                 Càng liếc nhìn lâu cô ta qua khóe mắt, bà càng biết chắc cô ta đang dùng

                 mọi phương tiện để thu hút sự chú ý của bà, thậm chí biết rằng cô ta đang

                 mất  kiên  nhẫn  vì  sự  ngu  ngốc  của  bà,  thế  nhưng  cô  ta  không  thể  hoặc
                 không dám bước qua ngạch cửa. Cứ thế, bà ngồi đó và quan sát cô ta trong

                 khi vẫn lần mò đôi tay trên những cuống hoa cúc dại. Khá nhiều phút lạ

                 lùng đã trôi qua như thế.

                    “Tuy nhiên, cuối cùng, khi nghĩ rằng bà đã nghe thấy một tiếng chân

                 bước, bà giật nảy người, và đột ngột quay đầu lại. Cả cô ta cũng nghe thấy,
                 và đứng lặng lẽ hơn một cái bóng trên mặt tuyết, nhìn bà chằm chặp. Bà

                 cho rằng những ý nghĩ tự biểu lộ chúng trên gương mặt nhanh hơn là người





                                                                                                     https://thuviensach.vn
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211