Page 208 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 208
“Hãy nhìn vào mặt cô, đứa bé hư kia,” cô ấy nói khẽ. “Cháu nói chuyện
với ai trong đó?”
“Cuối cùng, bà ngẩng lên. “Trong đó trống không,” bà đáp.
“Trong mắt cháu có sự dối trá!” cô Jemima la lên. “Và cháu là đứa trẻ đã
vào một chốn linh thiêng để kết một vòng hoa cúc dại! Hãy quay mặt ra
chỗ khác. Cháu có nghe cô nói không? Cháu đúng là một mụ phù thủy bé
con bất hạnh!”
“Từ đó dường như sáng rực lên trong đầu bà, như thể nó được viết bằng
lửa lên trên màn khói; và bà đứng yên nhìn xuống hòn đá. Bà không thấy,
nhưng có cảm giác là cô Jemima đang len lén quay đầu lại và nhìn quanh.
“Chỉ cách có vài phân,” cô ấy nói thêm thật khẽ, “và suýt nữa cháu đã
giết chết cô rồi.”
“Cháu!” Bà tức tối la lên. “Nó có dính dáng gì tới cháu chứ, cô
Jemima?”
“À!” cô ấy nói. “Chúng ta sẽ biết thêm chút ít về điều đó khi cháu chịu
kể cho cô nghe cháu đã tim ra loại bạn bè nào ở đây, nơi mà ông cậu tội
nghiệp của cháu hi vọng được an nghỉ.”
“Thật đáng sợ khi phải thú nhận điều này, Susan ạ, nhưng cho tới lúc ấy,
dù bà đã khóc đi khóc lại khi nhớ tới ông cậu, dù nước mắt dành cho ông
luôn ướt trong tim bà, bà đã không nghĩ gì tới ông vào buổi sáng hôm đó.”
“Và có lẽ,” cô Jemima nói thêm, “bánh mì, nước và sự lẻ loi suốt một
hoặc hai ngày sẽ giúp lưỡi cháu mềm hơn.”
“Bà đi theo cô ấy băng qua cánh đồng, không nói lời nào, và vài phút sau
lại một lần nữa bị nhốt một mình trong phòng ngủ với một mẩu bánh mì
khô và một ly nước làm bạn hữu.
“Bà cho rằng nếu những giọt nước mắt tức giận rơi vào ly nước vào buổi
sáng hôm đó, chúng sẽ thật sự biến nó thành nước muối. Nhưng bà đã khóc
sao cho ngay cả một con chuột cũng không thể nghe thấy. Mọi ý nghĩ khác
lúc ấy bị xóa sạch khỏi đầu bà – vì bà thậm chí không dám nói với bản thân
https://thuviensach.vn