Page 213 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 213

xích với cái đuôi to của nó khi bà bò qua. Và rồi, ngay khi bà ra khỏi những
                 cột cổng cao bằng đá, bà chạy qua sân nông trại, qua dãy chuồng ngựa, rồi

                 chạy nhanh hết mức theo con đường mòn dành cho xe ngựa.

                    “Nhưng không tới khu nghĩa địa, hở bà?” Susan gần như la lên trong bầu

                 không khí lặng im. “Cháu nghĩ đó là nơi tuyệt diệu nhất.”

                    “Không tuyệt đến vậy đâu, bé cưng, nếu cháu nhớ rằng lúc ấy bà đang sợ

                 chết khiếp nữ ác tiên sau khi nhìn thấy vẻ mặt căm ghét và độc ác của cô ta

                 khi cô Jemina tới nhà thờ. Như cháu biết, có cái gì đó trong bà không bao
                 giờ thôi cho bà những lời khuyên. Đừng để bị cô ta lừa dối. Cô ta không có

                 ý tốt với mày đâu. Bà không thể giải thích điều này, nhưng nó là vậy đó.

                 Thế nhưng lúc nào bà cũng mong mỏi được đi theo tới bất cứ nơi nào cô ta
                 dẫn dắt. Vì sao cô ta lại muốn mang đi một đứa bé loài người thì bà không

                 biết, nhưng bà sớm biết chắc rằng cô ta thật sự muốn có bà.

                    “Nếu cháu nhìn theo hướng đầu cây dù của bà, Susan ạ, cháu có thể nhìn

                 thấy cánh đồng cỏ nằm mé ngoài nông trại. Nhưng bà không nghĩ là ngay
                 cả một đôi mắt tinh tường như của cháu có thể nhìn ra một đống đá vây

                 thành hình tròn ở đó. Chúng được người ta gọi là Những Vũ công. Và dù

                 bà sợ chết được việc đi qua chúng trong bóng đêm, đó chính là con đường
                 duy nhất. Càng lúc bà càng tới gần chúng, tim bà đập như gõ trống trong

                 lồng ngực cho tới lúc bà tới gần sát chúng.

                    “Và kìa, đáng yêu hơn bao giờ hết, sáng rực lên trong bóng tối như thể

                 bản thân là một nguồn ánh sáng, ngồi bên tảng đá lớn nhất trong số Những
                 Vũ công ngay phía trước con đường bà đang đi, là Cô ta. Nhưng lần này bà

                 biết cô ta không chỉ một mình. Bà khao khát muốn đi tiếp thế nhưng lại đau

                 đớn với ý nghĩ về việc đó. Bà không dám nhìn cô ta; và tất cả những gì bà
                 nghĩ ra là giả vờ như bà không hề nhìn thấy cô ta. Bà không thể nghĩ ra vì

                 sao bà lại tìm được sự can đảm đó. Có lẽ nó là lòng can đảm xuất hiện khi

                 nỗi sợ hãi và kinh hoàng hầu như vượt khỏi sức chịu đựng.

                    “Bà đặt cái hộp đựng tiền lên bãi cỏ; chiếc khăn choàng đã ướt đẫm vì

                 sương. Rồi, thật chậm rãi, bà mặc cái áo choàng đen vào người và cài nút






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218