Page 214 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 214

lại. Rồi với đôi mắt quay đi, bà tiếp tục đi chầm chậm theo con đường, giữa
                 Những Vũ công, hướng về một tảng đá gọi là Con cua nằm ở giữa. Bầu

                 không khí ban đêm lạnh lẽo và tĩnh lặng. Nhưng khi bà đã tới gần tảng đá

                 đó, dường như bầu không khí tràn ngập những giọng nói, tiếng vó ngựa,
                 tiếng vỗ cánh và âm nhạc. Nó làm bà kinh hoàng và rối trí. Bà không thể

                 nghĩ suy gì được nữa.

                    “Bà chỉ nói luôn miệng: ‘Ồ, xin Thượng đế làm ơn; ồ, xin Thượng đế

                 làm ơn!’ và đi tiếp. Khi cuối cùng bà tới tảng đá đó, toàn thể thế giới dường

                 như trở nên tối tăm, lạnh lẽo và chết chóc. Và rồi! Ngoài tảng đá cổ xưa
                 nhú lên trên thảm cỏ xanh như nó đã từng như thế suốt mấy trăm năm qua,

                 chẳng có một dấu hiệu nào, vết tích nào, Susan ạ, về bất cứ thứ gì hay bất
                 cứ một ai ở đó!”


                    “Cháu nghĩ cháu có thể vừa nhìn thấy tảng đá đó, nhưng cháu nghĩ cháu
                 không dám ở đó một mình trong bóng tối vì bất cứ điều gì, bất cứ điều gì

                 trên đời này… Cháu cho là những gì bà nói đã khiến ác tiên đó biến đi. Rồi

                 sao nữa, hở bà?” Susan nói.

                    “Thế rồi, Susan à, tim bà dường như vọt khỏi lồng ngực bà. Bà bỏ chạy,

                 vướng vấp một cách mù lòa trong một lúc, rồi hoàn toàn mất thăng bằng ở
                 một bụi cỏ hay một cái hang chuột nào đó và té sấp về phía trước. Bà nằm

                 đó, cầu nguyện giữa đám cỏ, không nhớ mình đã nói gì.

                    “Nhưng ngay cả điều đó cũng không thể buộc bà quay trở lại. Cuối cùng

                 bà đứng lên và chạy tiếp một cách chậm chạp qua cánh đồng, không hề
                 nhìn lại sau lưng. Cổng cánh đồng dẫn tới một con đường cắt ngang. Nó bị

                 khóa, và khi bà leo lên tới đầu cổng, bà chỉ có thể nhìn thấy cao hơn mặt

                 đất chút ít, vì con đường nằm bên dưới một ngọn đồi nhỏ ở đó.

                    “Và trên con đường, đang tiến về phía bà có ánh đèn thấp thoáng của

                 một cỗ xe ngựa. Bà leo xuống và nép mình trong bờ giậu, một lúc sau ánh
                 đèn lại hiện ra ở đỉnh con dốc và con ngựa nặng nề đi xuôi xuống dốc đồi.

                 Đó là một đêm hè tuyệt diệu; bầu trời quang và đầy sao sáng. Bà không thể









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   209   210   211   212   213   214   215   216   217   218   219