Page 211 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 211

“Khoảng một hai giờ sau, cô Jemina mở cửa và nhìn vào. Cô ấy quan sát
                 bà, rồi nhìn xuống khoanh bánh mì trét mứt chưa được đụng tới.


                    “‘A, một người tốt như ông Wilmot không thể nhận ra sự cứng đầu của
                 một trái tim bướng bỉnh.’ Cô ấy nói. ‘Cô không muốn đối xử tệ với cháu,

                 Susan, nhưng cô có bổn phận phải thực hiện đối với mẹ và người cậu tội

                 nghiệp đã qua đời của cháu. Cháu sẽ không được rời phòng cho tới khi
                 cháu xin lỗi cô về sự xấc láo của cháu lúc sáng, và tới khi cháu nói cho cô

                 biết cháu nói chuyện với ai ở trong nhà thờ.’

                    “‘Nhưng cháu không nói chuyện với ai cả, cô Jemima,’ câu nói dối này

                 đã hiện lên trong đầu bà, nhưng nó tan biến mất trên lưỡi của bà. Và bà chỉ

                 im lặng nhìn cô ấy.

                    ‘“Cháu có một gương mặt dày dạn trơ tráo, Susan, và nếu cháu lớn lên

                 như thế này, cháu sẽ là một phụ nữ rất tồi tệ.’ Cô ấy nói.

                    “Cháu nghĩ thật sự  là một điều hoàn toàn đáng sợ khi nói thế, bà ạ.”

                 Susan nói.

                    “Thời gian thay đổi, cháu cưng,” bà cụ nói. ‘và bây giờ - vâng, may thay

                 chỉ còn chút ít điều để kể. Vì ngọn đồi này hầu như đã hút hết hơi thở khỏi
                 cơ thể của bà!”


                    Lúc này cả hai đang đứng trên đỉnh của ngọn đồi. Ánh sáng đã bắt đầu
                 nhòa đi trên bầu trời, và những màn sương mù dâng lên trong các thung

                 lũng của vùng bình nguyên nằm quanh và bên dưới chúng. Xa xa, ở phía
                 chân trời đối diện với họ, một vầng trăng đo đỏ đang nhô lên. Một con chó

                 cất tiếng sủa ở phía dưới chân đồi xa – có lẽ là từ chỗ nông trại của cô

                 Jemima quá cố. Ngôi nhà thờ nhỏ có tường thấp bao quanh dường như đã
                 thu nhỏ lại sát vào những tảng đá rải rác.


                    “Vâng, bà yêu?” Susan thở mạnh, dúi bàn tay vào chiếc găng tay vải.
                 “Rồi sao nữa ạ?”


                    “Rồi cánh cửa bị khóa trở lại.” bà nó nói. “Sự giận dữ và căm ghét trào
                 lên trong thân hình bé nhỏ đang ngồi trong căn phòng ngủ, và tới chiều thì







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216