Page 207 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 207

ta có thể hình dung. Bà vừa sợ sệt, vừa khao khát muốn tới gần hơn. Bà ao
                 ước cô ta nhận ra rằng bà mong muốn làm bạn với cô ta, nhưng nguy hiểm

                 đang tới gần, vì bà biết rõ bà đã nghe thấy tiếng chân của ai. Và, khi bà

                 nhìn cô ta, trên mặt cô ta hiện lên một nét dữ tợn, một vẻ lạnh lẽo tàn ác –
                 không phải của sự sợ hãi, mà gần như của sự căm ghét – và cô ta biến mất.

                 Bà cúi xuống, nhìn chăm chú hơn bao giờ hết vào bó hoa cúc dại. Và trong

                 sự im lặng, có một âm thanh mơ hồ như tiếng huýt gió đến từ một chốn xa
                 xôi.


                    “Rồi một cái bóng ngã qua cổng nhà thờ, và cô Jemima xuất hiện. Thật
                 lạ lùng, Susan à, nhưng cả cô Jemima cũng không đi vào nhà thờ. Cô ấy gọi

                 bà từ nơi cô ấy đứng, với một giọng gần như ngọt ngào: “Bữa ăn sáng đã
                 sẵn sàng rồi, Susan.”


                    “Cháu có thể hình dung chính xác bà ấy đã nói ra sao, bà ạ,” cô bé nói,
                 “vì tên cháu cũng là Susan.”


                    “Vâng, cháu cưng của bà,” bà cụ nói, nắm lấy bàn tay nó. “Nó được mẹ
                 yêu dấu của cháu đặt cho cháu vì đó là tên của bà. Và bà hi vọng cháu luôn

                 luôn là một Susan mà bà đang có lúc này…” Từ một chỗ gần đó trên đồi,

                 một con chim chiền chiện đột ngột bay vọt lên bầu trời chiều xanh thẫm.
                 Bà cụ lắng nghe một thoáng trước khi tiếp tục câu chuyện của mình.


                    “Vâng,” bà bắt đầu lại câu chuyện, “bà vén váy lên rồi bước tới gần cô
                 Jemima. Đột nhiên có một tiếng động khẽ, mà bà không thể hiểu. Rồi ngay

                 sau đó có tiếng vật nặng rơi đánh sầm. Và ngay dưới chân cô Jemima, trong
                 ánh nắng, bà nhìn thấy một hòn đá to bằng một cái bánh put-đinh nhỏ. Cô

                 Jemima khẽ kêu lên. Đôi má cô ấy, vốn đã nhợt nhạt, trở nên trắng bệch; và

                 cô ấy nhìn chòng chọc từ bà sang hòn đá rồi nhìn trở lại khi bà tới gần cô
                 ấy.


                    “Cháu đang nói chuyện với một ai đó trong nhà thờ của Thượng đế,” cô
                 ấy thì thào một cách nghiêm khắc, cúi xuống nhìn bà. “Với ai?”


                    “Bà lắc đầu, và đứng run rẩy nhìn xuống hòn đá.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211   212