Page 204 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 204

“Bà ơi,” Susan kêu lên, đột ngột khom người xuống gối, “cháu nghĩ rằng
                 cô Jemima đó là người đáng sợ nhất mà cháu từng nghe thấy.”


                    “Ồ, cháu cưng,” bà của nó đáp. “Bà đã sống quá nhiều năm, và tin rằng
                 sẽ khôn ngoan hơn khi cố tìm hiểu và lý giải cho bản thân về mọi người và

                 mọi sự. Cháu có cho rằng cô ấy có thể khắc nghiệt với bà nếu bà không

                 ghét cô ấy? Giờ cô ấy đã nằm ở dưới đó, và bà cũng không bao giờ được cô
                 ấy tha thứ.”


                    Susan quay đầu nhìn xuống vùng đất ở hướng bắc, nơi những con ngựa
                 lang thang đã biến mất, nơi ánh hoàng hôn đang bắt đầu chuyển dần sang

                 đêm tối.

                    “Thế bà có ngẫm nghĩ về những gì mà cô Jemima đã nói không bà?” Nó

                 hỏi với giọng rất khẽ.

                    “Điều trước tiên bà làm là ném bánh mì và bơ ra ngoài cửa sổ, và trong

                 lúc bà quan sát những con chim đang rỉa bánh, bà chẳng nghĩ suy gì cả.

                 Bầu không khí ở mé nhà đó rất mát mẻ. Đầu bà nhức nhối sau chuyến đi bộ
                 buồn bã tới nhà thờ và trở về. Bà rời cửa sổ, cởi chiếc yếm đen ra, ngồi

                 xuống cạnh giường trong cái áo lót dài, bà nhớ rõ, và không biết phải làm
                 gì kế tiếp. Thế rồi, Susan à, bà quyết định rằng bà không thể ở lại nhà của

                 cô Jemima thêm một ngày nào nữa.

                    “Bà khá thông minh để hiểu rằng nếu muốn trốn đi, bà phải cẩn thận để

                 không bị bắt về lại. Bà nổi nóng khi nhớ lại điều cô ấy đã nói với bà mà

                 không hề nghĩ rằng bà thật ngốc nghếch và yếu đuối, không thể nhẫn nại
                 chịu đựng thêm vài ngày hay vài tuần nữa khi mẹ của bà gửi một lá thư

                 khác cho bà. Rồi bà xé một trang giấy từ một quyển sách trong phòng, một
                 quyển Kinh cầu nguyện, và viết nguệch ngoạc vài chữ cho mẹ của bà, bảo

                 rằng bà đã bất hạnh, hư đốn và mong mỏi gặp lại Người đến thế nào. Thật

                 kì lạ, Susan ạ, nhưng bà đã tự thương thân khi viết những chữ đó và nghĩ
                 rằng mẹ của bà sẽ đau khổ biết mấy khi Người đọc chúng, và cô Jemina

                 đáng phải chịu bất cứ lời lẽ trách móc nào của mẹ bà. Nhưng bà chẳng viết

                 một lời nào trong lá thư về việc bà sẽ đi đâu.”






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209