Page 205 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 205

“Thật sự bà không biết bà sẽ đi đâu mà bà.” Susan thì thào, nhích sát vào
                 bà nó thêm chút nữa. “Phải không bà? Ý cháu là lúc đó bà không biết.”


                    “Phải, nhưng bà lờ mờ biết rằng bà sẽ tới một nơi; vì theo cách nào đó,
                 từ những truyện cổ tích, bà đã tin rằng trẻ con có thể được mang tới một thế

                 giới hoàn toàn khác với thế giới này- một xứ sở đầy thú vị. Và bà cũng nhớ

                 đã từng đọc về hai đứa bé đã quay trở lại từ xứ sở đó, và đã quên mất tiếng
                 nói riêng của chúng.”


                    “Cháu  biết  hai  bài  thơ  về  chuyện  đó,”  Susan  nói.  “Một  bài  kể  về
                 “Thomas chân chính       [22] ” – “Thomas nhà thơ,” bà biết mà, người đã sống

                 với Nữ hoàng xứ Elfland suốt bảy năm, và bài kia là nói về…cháu đang cố

                 nhớ. Nhưng thôi, hãy kể tiếp đi bà.”

                    “Vâng, bà giấu lá thư nhỏ vào một kẽ nứt trên ván ốp tường sau khi may

                 một mảnh vải vào đó để bà có thể kéo nó ra khi cần. Sáng hôm sau, bà dậy
                 thật sớm, mặc quần áo, và rón rén rời khỏi nhà trước bữa điểm tâm, hướng

                 về phía nhà thờ. Bà nghĩ một cách gian xảo rằng cô Jemina chắc chắn sẽ

                 phát hiện ra bà đã đi khỏi, và rằng sau một, hai buổi sáng, cô ấy sẽ tìm thấy
                 và đang ngồi lặng lẽ trong khu nghĩa địa, có lẽ cô ấy sẽ không nghĩ như

                 trước rằng ở đó bà không an toàn. Những âm mưu, Susan ạ, là những thứ
                 rối rắm, và cũng rất có khả năng vướng vào chính kẻ sắp đặt chúng.


                    “Người bõ già coi sóc nhà thờ, ông Fletcher, để tránh việc phải mang
                 theo chìa khóa cửa, thường giấu nó dưới một phiến đá lớn bên dưới cái tháp

                 chuông. Bà đã từng bắt gặp ông ấy đặt nó ở đó. Đó là một ngày đẹp trời, bà

                 nhớ, với một hai đám mây mỏng màu bạc cao tít trên bầu trời - những thiên
                 thần, bà hay gọi chúng như thế - và bầu trời rạng rỡ đã làm bà quên đi mọi

                 khốn khổ của mình trong chốc lát, khi bà nhảy tung tăng qua những bờ giậu
                 đẫm sương.


                    “Ý nghĩ đầu tiên của bà là phải chắc chắn hoàn toàn về sinh vật lạ lùng
                 trong nghĩa địa, ý nghĩ kế tiếp là lên kế hoạch để bỏ trốn. Bà đã hái một bó

                 hoa cúc dại và đã tới cửa tháp chuông, bằng cách nào đó, bà đã mở được

                 cửa ra với chiếc chìa khóa mà bà lấy ra từ dưới phiến đá, rồi bò vào bên






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210