Page 201 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 201

“Bà ngồi đó, cố nhìn càng xa càng tốt vào cái chỗ vô hình trong không
                 trung nơi bà đã nhìn thấy gương mặt xuất hiện, nhưng không có gì hiện ra

                 cả, rồi dần dần quang cảnh không còn sáng chói, và lũ chim lại kêu chiêm

                 chiếp như thường lệ, những cây mao lương hoa lại giống như trước đó.
                 Không, không giống như trước đó lắm, vì dù đó là một ngày nắng chói,

                 dường như lúc này mọi thứ tối tăm và ảm đạm quá mức bình thường vào

                 một buổi sáng nắng đẹp như thế, và bà len lén quay về nhà, cảm thấy không
                 chỉ hơi lạnh mà còn chán nản và xấu hổ.


                    “Khi bà đi vào qua cánh cổng giữa hai trụ đá mà cháu có thể trông thấy
                 nên cạnh cái cây xanh xanh dưới kia, bà nhìn lên những cánh cửa sổ. Và bà

                 điếng người khi nhìn thấy tất cả những tấm màn đã che kín lớp kính. Dù
                 khi ấy bà không hiểu điều đó nghĩa là gì, bà cũng biết nó là một điều gì đó

                 rất buồn và bi thảm. Ngoài ra, chúng giống như những đôi mắt nhắm lại

                 không muốn nhìn bà. Khi bà bước vào nhà, cô Jemima bảo cho bà biết rằng
                 cậu của bà đã chết. ‘Ông ấy đã hỏi, Susan bé bỏng của tôi đâu? Và cháu đã

                 đi đâu,’ cô Jemima nói thêm, “thì chỉ chính bản thân xấu xa của cháu biết.’
                 Bà nhìn cô ấy, và dường như co rúm lại cho tới khi cô ấy có vẻ như to gấp

                 đôi lúc bình thường. Bà không thể nói, vì lưỡi của bà không thể cử động.

                 Và bà vọt qua cô ấy chạy lên gác tới một xó nhà giữa hai cái tủ to, nơi bà
                 thỉnh thoảng trốn vào. Bà không biết mình đã làm gì hay nghĩ gì ở đó; bà

                 chỉ ngồi, ngồi ì ra mãi, hai bàn tay bấu chặt vào nhau đặt lên đùi. Bà thấy

                 mọi  thứ  đều  mờ  mịt,  và  đôi  môi  bà  cố  thốt  lên  một  lời  cầu  nguyện  mà
                 không được.


                    “Từ hôm đó trở đi, bà ngày càng trở nên một cô bé gái đau khổ và bất
                 hạnh, và, như bà nghĩ lúc này, một cô bé xấu xa. Tất cả đến từ ba việc. Thứ

                 nhất, vì bà ghét cô Jemima, và điều đó giống như đặt một lưỡi dao bằng

                 thép vào lọ đựng dấm, nó gặm mòn và tàn phá trái tim. Kế đến, vì ý nghĩ về
                 những lời lẽ rất dịu dàng và tốt bụng của ông cậu tội nghiệp của bà khi ông

                 đang hấp hối; và sự hối hận khi biết bà không bao giờ còn có thể cầu xin
                 ông  tha  thứ  cho  bà.  Và  cuối  cùng,  vì  bà  khao  khát  muốn  nhìn  thấy  lại









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205   206