Page 198 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 198

nghĩa địa. Lúc này trong bếp hoàn toàn tối đen, nhưng bà vẫn ngồi trên ghế,
                 thậm chí còn nhấc cái dĩa lên, và thè lưỡi liếm sạch mọi mẩu mứt còn sót

                 lại.

                    “Và rồi cánh cửa mở ra, cô Jemima đứng đó ở lối vào với một giá nến

                 bằng đồng thắp sáng trong tay. Cô ấy nhìn bà, và bà nhìn cô ấy. “Chà, cô

                 thấy cháu đã nghĩ về nó tốt hơn,” cô ấy nói. “Và nhanh nữa. Cháu đi ngủ
                 đi.”


                    “Nếu cháu có thể hình dung ra, Susan, một cái bánh làm hoàn toàn bằng
                 mận, và mỗi trái mận là một ý nghĩ đen ngòm của lòng căm ghét, thì bà

                 cũng giống thế đó. Nhưng bà không nói gì cả. Bà tụt xuống ghế, đi ngang

                 qua cô ấy xuôi xuống hàng lang lót đá, cô ấy theo sau. Khi bà đi tới cửa
                 phòng cậu bà, bà giơ tay lên nắm cửa. ‘Đi thẳng tiếp đi, cô gái,’ giọng nói

                 sau lưng bà cất lên. ‘Cháu đã làm ông ấy ốm và buồn đến mức không muốn
                 chúc cháu ngủ ngon.’ Bà đi tiếp, leo lên giường với tất cả quần áo trên

                 người, thậm chí cả đôi giày đẫm ướt sương của bà, và nhìn chòng chọc lên

                 trần nhà cho tới khi ngủ thiếp đi.

                    “Bà ơi, bà biết không,” Susan nói, “thật kì lạ khi bà không thay quần áo

                 gì cả. Sao bà nghĩ là bà đã làm như thế?’

                    “Cháu cưng,” bà nó nói, “lúc đó trong người bà là một quả tim cứng rắn,

                 nóng bỏng, không còn chỗ nào cho một lý do. Nhưng cháu có thấy cánh
                 cửa sổ tầng áp mái nhô ra bên trên lùm cây không – bà đã nằm trong căn

                 phòng mé ngoài ở phía bên kia căn nhà. Và lúc ấy đã cách nay bảy mươi
                 lăm năm rồi. Có lẽ thậm chí lúc ấy trong đầu bà đã có một ý niệm xa xăm

                 về  việc  ngồi  dậy  giữa  đêm  và  bỏ  chạy  khỏi  nhà.  Nhưng  dù  có  nó  hay

                 không, bà đã được đánh thức bởi những tia nắng luồn qua cánh cửa sổ mắt
                 cáo, vì phòng ngủ của bà đầy ánh nắng ban mai.


                    “Bà chỉ có thể nghĩ tới một điều – sự nhục nhã của bà đêm trước và cái
                 mà bà đã nhìn thấy ở nghĩa địa. Đó là một giấc mơ, bà thầm nhủ, nhắm mắt

                 lại, nhưng trong lúc ấy biết rằng bà không tin vào điều mình vừa nói. Thậm

                 chí khi bà được báo trong bữa điểm tâm rằng cậu của bà chưa khỏe lại, bà






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   193   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203