Page 193 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 193
tiết đẹp, vì đôi khi nó không tốt lắm, bà thường lẻn ra khỏi nhà và chạy
theo con đường cây cối um tùm xuống khu rừng nhỏ dưới kia. Trong rừng
có một con suối (dù cháu không thể nhìn thấy nó) chảy róc rách suốt ngày
đêm. Thỉnh thoảng, bà còn leo lên ngọn đồi này. Và thỉnh thoảng bà lẻn qua
cánh đồng để tới ngôi nhà thờ nhỏ.
“Ở đó, bà hầu như quên đi bản thân và cả những khó khăn, bất hạnh của
bà một cách dễ dàng, với cây lá và chim chóc, với bầu trời xanh và những
đám mây trên đầu; hay khi ngắm một con ốc sên, hái những bông hoa mao
lương và hoa anh thảo, hay khi nhìn những con cá trong lòng suối. Cháu
thấy đó, bà là một đứa trẻ u buồn, trước hết vì bà lẻ loi cô độc, kế đến vì
cậu James của bà bị ốm và do đó không thể thoải mái; và cuối cùng vì bà
được sinh ra để cảm thấy nhớ nhà hơn bao giờ hết bởi những cái nhìn và
giọng nói lạnh lẽo của cô Jemima.”
“Cô Jemima!” Susan nói đệm theo, giấu gương mặt vui vẻ của nó một
lúc trong đôi bàn tay nhỏ.
“Cô Jemima!” giọng nói già nua nghiêm trang lặp lại. “Nhưng bà không
chỉ u buồn và đau khổ. Còn tệ hơn: bà ít khi cố gắng để trở thành một cái gì
khác, và cũng bắt đầu thấy bực bội. Không có bạn bè cùng lứa tuổi bà, vì
như cháu thấy, ngôi làng chỉ rộng một hai dặm, ngoài kia chỉ có ánh mặt
trời bao trùm lên cây cỏ. Và bà không được phép chơi với đám trẻ con
trong làng. Người bạn duy nhất mà bà có là một thằng nhỏ béo tròn, con
của một trong những người giúp việc trong nông trại. Và nó là một thằng
bé chậm hiểu đến nỗi ở tuổi đó mà nó hầu như không nói được bao nhiêu từ
hết.”
“Cháu vừa bắt đầu nói chuyện với một đứa,” Susan nói.
“Phải, cháu cưng,” bà nó nói, “và hình như cháu cũng vậy, hay nói
chuyện với cái đồng hồ treo tường.”
“Bà à,” Susan nói. “Đơn giản là cháu thích câu chuyện này, cho tới khi…
bà biết đó.”
https://thuviensach.vn