Page 192 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 192
mục đích. Và khi bà có một mẩu bánh nho khô, nét mặt của cô ấy dường
như bảo bà rằng đó là bánh nho khô, và bà chỉ xứng với những thứ thức ăn
giản dị. Cậu James của bà biết rằng cô Jemima xem bà là một bé gái khó
chịu. Bà có vóc dáng bé nhỏ và một mái tóc thẳng, đen, mà cô ấy buộc bà
phải cột chặt lại với một sợi băng cột tóc bằng nhung. Bà có đôi mắt nhỏ
màu đen và đôi chân rất khẳng khiu. Và dù bản thân cậu của bà rất tốt, và
yêu mến bà, ông chỉ tỏ ra mến yêu bà khi chỉ có hai cậu cháu, còn khi cô ấy
có mặt thì không bao giờ. Khi đó, ông bị ốm, dù bà không biết là ốm thế
nào. Và ông nằm suốt ngày trên một cái trường kỉ với một cái chăn phủ kín
đôi chân, còn cô Jemima không chỉ chịu trách nhiệm săn sóc cho bà, mà
cho cả nông trại.
“Tất cả mọi chuyện vắt sữa, cày bừa, cho gà ăn, heo ăn, hở bà?” Susan
hỏi.
Bà cụ khép mắt lại một lúc, mím chặt đôi môi, rồi nói: “Tất cả.”
“Kết quả là,” bà nói tiếp, “bà là một đứa bé khá lẻ loi. Bất cứ khi nào có
thể, bà thường trốn vào một góc nhà, và đó là một căn nhà xinh đẹp. Thật là
tiếc, cháu cưng, bà đã quá già, còn cháu quá bé, và ngọn đồi này quá dốc.
Không thì chúng ta có thể đi xuống đó, nhưng thôi, đừng để ý. Cái hàng
cửa sổ nhỏ rào mắt cáo mà cháu có thể nhìn thấy nằm trên một hành lang
hẹp, và những căn phòng nằm lung tung quanh nó được ngăn vách theo
ngẫu hứng của người thợ xây, khi họ dựng căn nhà cách đây khoảng ba
trăm năm. Vào triều đại của vua Edward VI.
“Vào thời của những nam học sinh mặc đồng phục xanh dương.” Susan
nói, “dù cháu không thể nói là cháu thích vớ màu vàng, bà ạ, nhất là màu
vàng mù tạc, bà biết đó.”
“Vào thời của những nam học sinh mặc đồng phục xanh dương,” bà nó
lặp lại. “Ừ, như bà nói, căn nhà là một cái ổ để trốn; và khi còn bé bà rất
nhỏ nhắn, nhỏ hơn cả cháu, Susan à. Bà thường ngồi với một cuốn sách,
hay quỳ gối trên một cái ghế dài và nhìn ra cửa sổ, đôi khi còn tựa vào đó,
như thể bằng cách đó bà có thể nhìn thấy mẹ của bà ở Ấn Độ. Và nếu thời
https://thuviensach.vn