Page 195 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 195

‘“James, anh có thật sự nghĩ rằng chúng ta sẽ để cho đứa trẻ này trở nên
                 một cô gái nhỏ tinh ranh, cầu kì như thế?’ Cô ấy nói với cậu của bà. ‘Giờ,

                 nhìn này, cô kia, cô phải ở đây cho tới khi cô ăn hết mớ mứt trong đĩa của

                 mình.’

                    “‘Ồ, vâng, thưa cô Jemima,’ bà nói một cách xấc xược, ‘cháu sẽ ở đây

                 cho đến khi cháu mười tám tuổi.’”

                    ‘“Liệu mà giữ mồm giữ miệng của cháu đấy.’ Cô ấy hét lên, đôi mắt toé

                 lửa.

                    ‘“Cháu không chịu nổi cái món khủng khiếp này…’ bà lại bắt đầu, và lúc

                 đó cô ấy tát vào má bà một cái mạnh đến nỗi bà loạng choạng rồi té khỏi
                 ghế. Cô ấy kéo giật bà khỏi nền nhà, dúi bà vào ghế trở lại rồi đẩy nó vào

                 sát bàn cho đến khi cạnh bàn cấn mạnh vào hai chân bà.

                    ‘“Bây giờ cứ ngồi đó cho tới lúc cháu mười tám tuổi.’ Cô ấy nói.


                    “Nét mặt của cậu bà hiện lên một vẻ gì đó mà bà chưa bao giờ nhìn thấy;
                 tay của ông run bần bật. Không nói với bà lời nào nữa, cô Jemima giúp ông

                 đứng lên, rồi bà bị bỏ lại một mình.

                    “Bà chưa bao giờ bị đánh như thế trước đó. Và bà thấy vừa sợ hãi vừa

                 tổn thương. Bà lắng nghe cái đồng hồ dài kêu tích tắc: ‘Trẻ hư đốn, trẻ ngỗ

                 nghịch’. Nước mắt bà trào ra, lăn xuống lát bánh mì và món mứt kinh tởm
                 trong dĩa. Rồi đột nhiên bà co tay lại và vung nắm đấm tí hon buồn cười về

                 phía cánh cửa mà cô ấy vừa đi ra, đẩy cái ghế lùi lại rồi phóng ra khỏi nó,
                 chạy ào ra khỏi nhà và không hề dừng bước để thở hay ngoái lại cho tới khi

                 bà nhận ra mình đang ngồi co ro bên dưới ngôi mộ lớn nhất trong nghĩa địa.

                 Bà ngồi đó, khóc nức nở cho vơi bớt nỗi niềm chua xót.

                    “Bà tội nghiệp của cháu!” Susan nói, siết chặt bàn tay của bà nó.

                    “Chẳng có gì phải ‘tội nghiệp’ hết.” Bà nó đáp. “Lúc ấy có lẽ trông bà

                 khá buồn cười, với gương mặt lem luốc, chiếc váy đầy những vết nhựa lá

                 xanh xanh và tóc tai rũ rượi. Cuối cùng, cơn nức nở ngốc nghếch của bà
                 chấm  dứt.  Bầu  trời  rực  lên  trong  ánh  hoàng  hôn.  Lúc  ấy  là  tháng  Sáu,







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   190   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200