Page 196 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 196

không khí mát dịu và thơm. Nhưng thay vì hối lỗi và nhận ra rằng bà là một
                 đứa bé hư đốn và ngu ngốc thế nào, bà lại bắt đầu chống đối một cách lạnh

                 lùng. Bà nhìn đăm đăm lên những đám mây hồng và thề với lòng rằng bà sẽ

                 làm cho cô Jemima sợ chết khiếp một lần. Bà thà chết còn hơn là quay trở
                 về nhà đêm đó. Và khi ý nghĩ về mẹ của bà hiện lên trong tâm trí, bà thốt

                 nó ra thành lời, tự nói với mình rằng Người không thể biết bà yêu Người

                 nhiều như thế nào nên đã bỏ bà bơ vơ thế này. Thế nhưng chỉ trước đó nửa
                 tháng, Người đã gửi cho bà một lá thư dài từ Ấn Độ!


                    “Vâng, thế là bà ngồi đó. Một con ốc sên bò ra khỏi nơi ẩn náu ban ngày
                 của nó; những con bướm đêm bay chấp chới giữa đám cỏ; còn những con

                 bướm ngày đã đi tìm chỗ ngủ hết cả. Xa xa, bà nghe thấy tiếng cú kêu… rồi
                 tiếng  chân  bước.  Cẩn  thận  nhìn  lên  bên  trên  tấm  mộ  bia,  bà  nhìn  thấy

                 Maggie, một trong những cô gái giúp việc ở nông trại. Mặt của cô ta đỏ

                 bừng, và cô ta đang nhìn quanh từ góc ngôi tháp nhỏ của nhà thờ với đôi
                 mắt lồi màu xanh biển. Cô ta gọi bà, nhưng không nhìn thấy bà, và lúc đó,

                 miệng bà mở ra và bà cất lên một tiếng kêu lí nhí, như người ta bảo. Thậm
                 chí ngay cả bà cũng không nghe rõ nó. Cô ta gọi to hơn; đôi ủng mũi thép

                 của cô ta trượt trên những phiến đá lát đường; trong chớp mắt cô ta đi mất

                 dạng. Và một lần nữa bà bị bỏ lại một mình.”

                    “Ồ, nhưng bà không thật sự có một mình, phải không, bà yêu?’ Susan thì

                 thầm.

                    ‘Đó chính là điều mà bà sẽ kể cho cháu nghe, cháu cưng. Ngay trước mặt

                 bà có mấy cây bồ công anh nở muộn, với những bông hoa xinh đẹp đang
                 xám đi trong ánh chiều tà. Và còn có vài loại hoa khác đang đong đưa nhè

                 nhẹ. Khi bà nhìn qua chúng tới mé bên kia của tấm mộ bia bằng phẳng, một

                 gương mặt hiện ra. Ý của bà là nó không thò lên từ bên dưới. Nó chỉ đơn
                 giản hiện ra trong không trung. Một gương mặt rất nhỏ, hình trái xoan, mái

                 tóc màu vàng óng bên trên đôi mắt xanh lá hoang dại rủ sang hai bên trán

                 theo một đường zích-zắc lạ lùng… ý bà là như thế này.” Bà cụ nắm lấy tà
                 váy và gấp nó lại ba bốn nếp, rồi bỏ ra.








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   191   192   193   194   195   196   197   198   199   200   201