Page 191 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 191
xám nằm giữa cánh đồng xanh, mà từ độ cao này nhìn xuống trông chỉ nhỏ
xíu như một túp lều cũ kĩ.
“Cách đây bao nhiêu năm rồi, hở bà?” Susan lặp lại.
“Hơn là bà dám nghĩ tới.” Cuối cùng bà cụ đáp, nhẹ nhàng vuốt ve mấy
ngón tay của nó. “Bảy mươi lăm năm rồi, cháu ạ.”
“Bảy mươi lăm năm!” Susan thở mạnh. “Nhưng không thể nhiều đến
thế, bà ơi.” Nó nói thêm thật nhanh, áp đầu vào chiếc áo choàng đen khoác
trên vai bà nó. “Giờ bà hãy kể cho cháu nghe đi, trước khi quá muộn. Bà
thấy không, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ quay trở về, không thì người
đánh xe sẽ nghĩ là chúng ta không về nữa. Kể đi bà.”
“Nhưng cháu đã biết hết rồi.”
“Chỉ từng mẩu chuyện rời rạc thôi mà bà, ngoài ra, hãy nghĩ xem, chúng
ta đang ở đây - ở đây, ngay tại chỗ này!”
“Thôi được.” Cuối cùng giọng nói già nua cất lên. “Bà sẽ kể cho cháu
nghe lần nữa, nếu cháu cứ khăng khăng, cháu cưng; nhưng nó cách đây đã
hơn bảy mươi lăm năm chút ít, vì… dù cháu không tin nổi, bà sinh vào
tháng Năm. Mẹ của bà, bà cố của cháu, khi đó còn trẻ, và đang suy sụp sức
khoẻ sau cái chết của cha bà. Bác sĩ của bà cố bảo bà phải đi du lịch trên
biển một chuyến. Và vì bà cố không thể mang bà theo, bà được gửi tới cái
nông trại nhỏ dưới kia - nó được gọi là Trại Xanh – trong mấy tháng bà cố
đi vắng. Bà đến đó cùng cậu James của bà và người quản gia, gọi là cô
Jemima.”
“Cô Jemima!” cô bé kêu lên, đột ngột khom người lại trong một tràng
cười. “Đó là một cái tên kì cục, bà biết đó.”
“Phải.” Bà cụ nói. “Và nó thuộc về một người mà bổn phận của bà là tỏ
lòng yêu mến, nhưng cô ấy chưa bao giờ lưu tâm nhiều tới cô gái nhỏ mà
cô ấy có trách nhiệm trông nom. Và khi mọi người không quan tâm tới ta,
Susan ạ, ta khó mà quan tâm tới họ. Bà không có ý nói rằng cô Jemima
không tốt với bà, chỉ có điều khi cô ấy tốt, dường như cô ấy tốt với một
https://thuviensach.vn