Page 190 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 190

mái tóc dài và chiếc mũi thẳng nhỏ nhắn của nó bên dưới cái mũ tròn với
                 một vòng hoa mao lương vàng quấn xung quanh. Tên nó là Susan.


                    “Có phải ngôi nhà ở đằng kia không bà?” Nó thì thầm một lần nữa. “Và
                 có phải kia là ngôi nhà thờ nơi bà đã thật sự nhìn thấy cô ta?”


                    Bà cụ vẫn không đảo mắt sang nó và tiếp tục nhìn xuống cảnh vật như
                 thể bà không nghe thấy giọng hỏi nhỏ nhẹ; như thể bà đang ở một mình

                 cùng các ý nghĩ. Vào lúc ấy, một đàn ngựa đang thong dong bước hiện ra

                 trên con đường nhỏ chạy vòng quanh dốc đồi. Ngại ngùng nhìn hai con
                 người xa lạ đang đứng ngay tại nơi đi về của chúng, từng con ngựa ngẩng

                 đầu lên để đánh hơi. Một con ngựa hồng non mảnh khảnh, lông bờm óng

                 ánh như lụa thô dừng lại hí vang. Rồi từng con một, chúng phi nước kiệu
                 dọc theo con đường và biến mất ngay sau đó. Susan theo dõi cảnh tượng

                 chúng biến đi khỏi tầm mắt nó, rồi thở dài.

                    “Đây là một nơi thật dễ thương, bà nhỉ?” Nó nói, rồi lại thở dài. “Cháu

                 ước gì cháu cũng ở đây khi cháu còn bé. Bà ơi, kể lại cho cháu nghe về…
                 bà biết rồi đó.”


                    Giọng nói của nó chìm vào bầu không khí hanh vàng lặng lẽ trên đồi,
                 như thể lúc này nó ngượng ngùng không muốn lặp lại câu hỏi. Nó đi tới sát

                 cạnh người bà và đặt những ngón tay bé nhỏ của mình vào giữa bàn tay đeo

                 găng đen lật ngửa đang đặt trong lòng bà cụ. Nó khom người về phía trước
                 sau một lúc lặng thinh, nhìn lên gương mặt xám lặng lẽ với đôi gọng kính,

                 rồi hỏi thật khẽ khàng: “Bà đã nói là cách đây bao nhiêu năm nhỉ?”

                    Trong đôi mắt đen xám mà Susan đang nhìn vào hiện lên một nỗi niềm

                 êm dịu xa xôi, như thể kí ức đang lần dò trở lại với từng năm tháng đã trôi
                 qua. Susan chưa bao giờ ngồi trên một ngọn đồi xanh, nhìn xuống một thế

                 giới mênh mông, trong một chiều tàn quá chừng tịch mịch đến thế. Đôi mắt

                 nôn nao của nó lại nhìn quanh, đầu tiên về phía mấy con ngựa vừa phi nước
                 kiệu mất dạng, rồi hướng xuống cái nông trại với những nhà kho, chuồng

                 bò và vườn cây ăn trái. Rồi chúng dừng lại một lần nữa trên ngôi nhà thờ đá









                                                                                                     https://thuviensach.vn
   185   186   187   188   189   190   191   192   193   194   195