Page 199 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 199

cũng không nghĩ nhiều về ông ấy, chỉ cúi xuống húp xì xụp món cháo yến
                 mạch với nỗi ước ao chuồn ra khỏi nhà trước khi bị cấm. Nhưng dấu hiệu

                 duy nhất của cô Jemina là cái dĩa bẩn đêm hôm trước mà trên đó cô đã đặt

                 mẩu bánh mì điểm tâm của bà. Thế nhưng dù rất nôn nóng muốn ra khỏi
                 nhà, vì một nguyên do nào đó, bà đã chọn lựa thật cẩn thận xem nên mặc

                 thứ gì, và thay sợi dây buộc mũ từ màu xanh biển sang màu xanh lá. Bà

                 đúng là một cô bé tinh ranh ít thấy.”

                    “Phải đấy, bà ạ,” Susan nói, vòng tay ôm chặt hai đầu gối. “Và rồi bà lại

                 đi ra nghĩa địa?”

                    “Phải. Nhưng dường như ở đó mọi thứ đều bình thường; trừ một chùm

                 quả dại chín mọng nhỏ xíu màu đỏ san hô nằm trên một chiếc lá, trên chính
                 tấm mộ bia mà bà đã trốn. Lúc bấy giờ, là một cô bé tinh ranh, cháu cưng ạ,

                 nên bà cũng khá nhạy bén ở lứa tuổi của mình, và sau phút ngạc nhiên, khi
                 bà đứng đó giữa những nhánh mao lương hoa đong đưa, mặt trời đã ló ra

                 trên mái nhà xám và soi sáng những tấm mộ bia nóng, bà nhận ra một giọt

                 sương tròn long lanh còn sót trên chiếc lá, và chiếc lá thì xanh roi rói như
                 một cọng rau diếp trong dĩa rau trộn dấm. Nhìn vào giọt sương đó, bà nhận

                 ra ngay rằng chiếc lá không thể nằm ở đó lâu cho lắm. Thật sự, chỉ trong
                 vài phút mặt trời đã hong khô cả một giọt nước to, vì thế nó chỉ nằm đó

                 ngay trước lúc bà sờ tới chùm quả dại.

                    “Khi đó, thâm tâm bà biết rằng bà không ở đó một mình, rằng cái dĩa

                 bằng lá màu xanh đã được đặt nơi đó là có dụng ý, ngay trước khi bà tới.

                 Những quả dại đó trông lạ lùng nhưng thật đẹp, có màu đỏ san hô chuyển
                 sang  hồng;  bà  không  thể  đoán  ra  chúng  là  quả  của  loại  cây  nào.  Và  bà

                 không nghĩ rằng vì bà đã được cảnh cáo từ lâu trước đó rằng không được

                 ăn quả dại – ngoại trừ quả mâm xôi! – nhưng vì lòng bà vốn đã không ưa
                 chúng, nên bà đã không gặm lấy ngay một quả vào lúc đó và ở nơi đó.


                    “Không khí ở cái chốn nhiều cây cỏ ấy rất lặng lẽ, và bà tiếp tục quan
                 sát, im ru như một con mèo trước một cái hang chuột, dù thật ra bản thân

                 chính bà mới đúng là con chuột. Và rồi, đột nhiên, bà hất cái dải buộc mũ







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204