Page 203 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 203

nhiều thế kỉ. Nhưng ở một góc, ngay bên trên cái rìa hẹp của mé ngoài, nó
                 đã bị vỡ cách đây rất nhiều năm do một cành cây rơi va phải, và đã được

                 gắn kính màu trắng. Đang chòng chọc nhìn thẳng xuống bà là gương mặt

                 và hình dáng mà bà đã nhìn thấy ở bên cạnh tấm mộ bia.

                    “Susan à, bà không thể kể cho cháu nghe lúc ấy gương mặt đó trông xinh

                 đẹp thế nào. Những vòng hào quang đủ màu của các thánh thần bao quanh
                 mái tóc vàng óng, còn gương mặt thì trắng nhợt và xinh đẹp – đẹp hơn

                 nhiều so với bất cứ cái gì bà từng nhìn thấy trong đời trước đó. Nhưng ngay

                 cả lúc đó bà cũng thấy rằng một sự lạnh lẽo và tối tăm đã hiện ra trong buổi
                 sớm mai ở nhà thờ, và những gương mặt bằng đá ở hai bên cửa sổ, với

                 những ánh nhìn đăm đăm của chúng, trông thật sự sống động. Bà nhìn qua
                 những kẽ tay, không nghe thấy lời nào của người thư kí già đang nói, tự hỏi

                 không biết có ai khác nhìn thấy cái mà bà đang thấy hay không, và biết

                 rằng đôi môi đang mỉm cười một cách lạnh lùng kia đang thì thầm với bà,
                 “Ra đây, ra đây!”


                    “Xương cốt bà bủn rủn hết, cuối cùng bà cố ngẩng mặt liếc về phía cô
                 Jemima. Đôi mắt trên gương mặt to bên dưới tấm khăn che mặt đang nhắm

                 nghiền, và đôi môi đang đọc kinh lầm rầm. Cô ấy không chú ý gì tới xung
                 quanh. Và khi bà quay lại, gương mặt ở cửa sổ đã biến mất.


                    “Đó là một ngày rất oi bức, trời nóng đến nỗi những bông hoa ngoài mộ
                 đã héo úa trước khi cô Jemima đưa bà về nhà. Hai cô cháu về tới cổng bên

                 nhau, và dưới bóng mát của nó cô ấy dừng lại, nhìn bà qua tấm khăn che

                 mặt. “Cháu sẽ ở đây một lúc, vì cô không biết phải làm gì với cháu,” cô ấy
                 bảo bà. “Nhưng cháu phải hiểu rằng bây giờ đây là nhà của cô. Cô sẽ bảo

                 cho mẹ cháu biết cháu đã hư đến thế nào, và có lẽ bà ấy sẽ đề nghị cô đưa

                 cháu  đến  một  trường  học  nơi  người  ta  biết  cách  xử  trí  với  một  đứa  bé
                 bướng bỉnh và vô ơn như cháu. Nhưng bà ấy sẽ buồn, cô nghĩ, khi nghe

                 thấy chính sự tinh quái của cháu đã gây ra cái chết cho ông cậu tội nghiệp.

                 Còn bây giờ, cô gái, cháu sẽ dùng bữa trong phòng ngủ của cháu và suy
                 nghĩ kĩ về những gì cô nói.”








                                                                                                     https://thuviensach.vn
   198   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208