Page 210 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 210

“Ông ta giữ bàn tay bà trong bàn tay to xương xẩu của mình và nài nỉ bà
                 hãy tỏ ra là một cô bé ngoan. Và bà nhìn thấy ông mỉm cười khi ông yêu

                 cầu điều đó. ‘Không chỉ vì mẹ của cháu,’ ông ta nói, ‘mà còn vì lòng tốt.’

                    ‘Ông chắc rằng, cháu bé,’ ông ấy nói tiếp, ‘cô Jemima có ý tốt, và tất cả

                 những gì chúng ta phải làm là có ý tốt.’

                    “Bà cố nuốt cục đàm trong cổ và nói, ‘Nhưng ông có nghĩ rằng mụ phù

                 thủy là một từ rất xấu xa?’

                    “Ông ta đứng dậy, nắm cả hai bàn tay của bà trong bàn tay của mình.

                 ‘Nhưng  con  cừu  bé  bỏng  tội  nghiệp  của  ông,’  ông  ta  bảo,  ‘cô  Jemima

                 không phải là một mụ phù thủy cũng như ông không phải là một người
                 không hiểu chuyện!’ Và nói đến đó, ông ta cúi xuống hôn lên trán bà, rồi

                 bước ra khỏi phòng.

                    “Khoảng một hai phút sau có tiếng chân ông ta quay lại. Ông ta mở hé

                 cửa và nhìn vào. ‘Sao, chúng ta thấy khá hơn rồi chứ!’ Ông ta cười với bà

                 qua đôi kính. Rồi ông ta bước vào, mang theo một cái dĩa với một khoanh
                 bánh mì bôi mứt và một ca sữa. ‘Nào,’ ông ta nói, ‘không có mụ phù thủy

                 nào trong đó, phải không? Và bây giờ cháu sẽ là một đứa bé vâng lời và
                 ngoan ngoãn, và hãy nghĩ xem mẹ cháu sẽ  hạnh phúc biết mấy khi gặp

                 cháu?’

                    “Cháu nghĩ,” Susan nói một cách quả quyết, “rằng ông Wilmot đó là một

                 trong những người tốt nhất mà cháu từng biết.”

                    Bà của nó nhìn nó với một nụ cười lạ lùng trên gương mặt. “Ông ta rất

                 tốt, Susan, đến nỗi bà không hề nói cho ông ta biết rằng món mứt quả mâm

                 xôi trét bánh mì không phải là món khoái khẩu của bà! Một lúc sau, sau khi
                 tiếng chân của ông ta đã xa khuất hẳn, bà lại nghe thấy tiếng chìa khóa tra

                 vào ổ khóa. Và bà đã nói gì với mình khi ông ta đi rồi? Bà tuyệt vọng nhìn
                 cái dĩa rồi nhìn ra cửa sổ, và Susan à, bà tin rằng bà đã làm điều mà đôi khi

                 người ta mô tả trong những quyển truyện – bà xiết chặt hai bàn tay với

                 nhau, lặp lại với chính mình, ‘Ông ấy không hiểu. Không! Không! Ông ấy
                 không hiểu.’






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   205   206   207   208   209   210   211   212   213   214   215