Page 209 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 209
mình về hòn đá. Tuy vậy, có một điều bà không thể quên. Đó là từ ‘mụ phù
thủy’. Nó làm bà hoảng sợ hơn là bà có thể nói với cháu. Trong đầu óc thơ
dại của mình, bà biết rằng cô Jemina đã đối xử với bà một cách tệ hại, dù
cho bà có hư đến thế nào, và bà cũng biết, trong nỗi sợ hãi và kinh hoàng,
rằng hòn đá không rơi xuống một cách tình cờ. Bà đã nhìn thấy vẻ mặt của
nàng ác tiên và…” Bà cụ đột nhiên ngắt ngang câu chuyện ở đây, và nhìn
quanh với vẻ cảnh giác. “Cháu cưng, chúng ta phải đi ngay, sương bắt đầu
rơi xuống, và không khí đã lạnh hơn.”
“Ồ, bà,” cô bé nói, “cháu ước gì chúng ta ở đây – thêm chút xíu, chút xíu
nữa thôi!”
“À, cả bà cũng thế, cháu cưng à. Vì bà đã già, và sẽ chẳng bao giờ được
nhìn thấy lại nơi này nữa. Nó đem trở lại nhiều hồi ức. Ai biết chuyện gì sẽ
xảy ra nếu…”
“Nhưng, bà ơi,” cô bé vội vã ngắt lời, nhặt cây dù từ bãi cỏ lên. “Xin bà
kể cho cháu nghe phần còn lại của câu chuyện, vắn tắt, thật vắn tắt khi
chúng ta đang trên đường về.” Có vẻ như đối với Susan, gương mặt của bà
nó lúc ấy quá tập trung và đôi mắt của bà quá trống vắng, đến nỗi bà nó
không nghe thấy lời của nó. Đôi mắt già nua một lần nữa thận trọng nhìn
xuống khung cảnh bên dưới. Họ im lặng một lúc, như thể bà cụ đang suy
nghĩ để nhớ lại mọi điều. Rồi cả hai bắt đầu đi lên đồi, và câu chuyện tiếp
tục.
“Suốt buổi sáng dài đó không có ai quấy rầy bà,” giọng nói lặng lẽ tiếp
tục, “nhưng vào xế chiều, cửa được mở ra, và cô Jemima đưa ông Wilmot,
một viên thư kí, vào phòng. Ông ta là người thực hiện các dịch vụ ở nhà thờ
vào mỗi Chủ nhật. Bà sẽ không kể tất cả những gì ông ta đã nói với bà. Ông
ta là một ông già tốt bụng và lịch thiệp, nhưng ông ta không thể hình dung
được rằng có thể có một sinh vật hoặc vật gì khác ở khu nghĩa địa ngoài lũ
chim chóc, những tấm mộ bia và đôi khi là một con thú đi lạc. Ông ta chỉ
mỉm cười với tất cả những điều đó, và cũng không hỏi bà câu hỏi của cô
Jemina.
https://thuviensach.vn