Page 212 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 212

bà ngủ thiếp đi. Và ắt hẳn bà đã mơ thấy một giấc mơ khủng khiếp, dù khi
                 thức giấc bà không thể nhớ lại nó, chỉ nhớ sự kinh hoàng của nó. Bà sợ hãi

                 sự cô quạnh đó, và bà biết qua bóng tối ở cửa sổ, lúc đó ít nhất phải là chín

                 hoặc mười giờ. Đêm đang xuống. Bà hầu như không thở được với ý nghĩ
                 đó. Một ca sữa khác đã được đặt cạnh cái dĩa; nhưng thậm chí bà không thể

                 tự thuyết phục được mình để uống một chút sữa nào.

                    “Rồi một lúc sau bà nghe thấy chân của cô Jemima đi ngang phòng bà.

                 Cô ấy không dừng lại, và ngay sau đó bà biết rằng cô ấy đã vào giường,

                 không còn bận tâm nhìn tới tên tù nhân nhỏ bé khốn khổ của mình nữa. Sự
                 khắc nghiệt đó đã khiến bà quyết định.


                    “Bà chờ cho tới khi chắc chắn rằng cô ấy đã ngủ. Rồi bà rón rén đi tới
                 cửa, và vặn khẽ tay nắm với cả hai tay. Nó vẫn còn bị khóa. Bà tới bên cửa

                 sổ và phát hiện ra, như thể bà tiên đó đã phù phép ra, rằng một thùng xe
                 chở cỏ lớn chất gần đầy những cỏ khô, hai cái càng xe nhô cao trong không

                 trung, đã được kéo tới cách cửa sổ của bà chừng nửa mét. Trông có vẻ nguy

                 hiểm, nhưng đó không phải là một cú nhảy khó khăn ngay cả đối với một
                 đứa trẻ con ở tuổi bà lúc ấy; và bà tin rằng bà cũng sẽ cố gắng nếu không

                 có chiếc xe nào cả. Ý nghĩ duy nhất của bà là chạy trốn. Bất cứ nơi nào –
                 miễn là cô Jemima không có cơ may để tìm thấy bà lần nữa. Cháu có thể

                 tưởng tượng ra một đứa bé ngu ngốc đến thế không, Susan?

                    “Nhưng ngay cả trong thời điểm ngu ngốc đầy kích động đó, bà cũng

                 còn chút ít hiểu biết – trước khi nhảy ra khỏi cửa sổ - để lấy một cái áo len

                 ra khỏi ngăn kéo và gói hộp tiền của bà lại để nó không kêu loảng xoảng
                 quá lớn. Bà rút lá thư khỏi kẽ nứt trên vách nhờ sợi chỉ, rồi đặt nó lên cái

                 bàn trang điểm màu hồng. Và vào lúc ấy, trong ánh sáng lờ mờ, bà nhìn

                 thấy  gương  mặt  của  mình  trong  gương.  Bà  hầu  như  không  nhận  ra  nó.
                 Trông nó già gần như bà lúc này vậy, Susan ạ.”


                    “Vâng, bà yêu.” Susan nói.

                    “Rồi bà nhảy, không hề bị chút thương tổn nhỏ nào. Bà leo xuống sân và

                 bò qua cái cũi nhốt chó. Con chó chăn cừu già chỉ làm rung nhẹ sợi dây






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217