Page 184 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 184
với em. Em có thấy không, Elspeth? Hãy bảo nó đi đi. Bảo nó chị không
muốn vui vẻ như thế. Nó đang làm chị sợ. Xin hãy bảo nó đi ngay đi.”
Jean Elspeth ngồi run rẩy, lạnh hơn cả một con ốc sên trong cái vỏ mùa
đông của nó. Điều đáng sợ là bà biết người khách đó hẳn phải là Lucy, thế
nhưng bà không thể nhìn thấy nó – không một dấu vết, không có gì khác
ngoài cái giường sắt và cái cột giường, và Euphemia ngồi đó nhìn đăm
đăm. Vậy làm thế nào bà bảo Lucy đi cho được?
Bà nhìn kỹ quanh phòng, và cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Euphemia.
“Chị đang nằm mơ đó, Euphemia. Em không thấy gì cả. Và nếu nó là một
giấc mơ thú vị, tại sao lại xua đuổi nó đi?”
“Không,” Euphemia nói, vẫn với giọng lạ lùng, khẽ và rõ ràng. “Đây
không phải là mơ. Em đang gạt chị, Elspeth. Nó đến chỉ để chế nhạo chị.
Đuổi nó đi đi!”
Jean Elspeth nhìn vào đôi mắt sáng mở to của bà chị, lúc này dường như
sâu hơn cả cái giếng sâu nhất trên trái đất, bắt buộc phải đáp lời bà ta.
“Chị Euphemia, xin chị đừng nghĩ tới nó nữa. Không có gì phải sợ cả,
hoàn toàn không có gì. Sao vậy, nghe giống như Lucy, câu chuyện xưa ngớ
ngẩn, chị có nhớ không? Nhưng bản thân em không nhìn thấy nó từ rất lâu
rồi. Em không thể trong lúc chị đang ốm.”
Đôi mí mắt khẽ khép lại trên đôi mắt to, nhưng Euphemia vẫn nắm chặt
bàn tay thô nháp vì công việc của Jean Elspeth. “Vậy thì đừng bận tâm,” bà
ta thầm thì, “nếu chỉ có thế. Chị không muốn bắt nó xa rời em, Elspeth.
Hãy ngồi sát bên chị. Có một điều, là bây giờ chúng ta đang hạnh phúc
hơn, em và chị.”
“Ồ, Euphemia, ý của chị là thế thật sao?” Jean Elspeth hỏi.
“Ừ,” Euphemia đáp; và như thể lúc này có hai giọng đang nói: giọng nói
cũ của Euphemia và một giọng khe khẽ, giống như đang nằm mơ. “Ý chị là
vậy. Lúc này có thật nhiều không khí – một nơi khác. Chị hy vọng bạn của
em sẽ đến thường xuyên theo ý thích. Có đủ chỗ cho tất cả chúng ta.”
https://thuviensach.vn