Page 173 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 173
bé có một nụ cười rất lạ lùng – như thể nó đang nói: “Đừng bận tâm, bạn
thân mến, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, dù họ nói thế nào, tôi hứa sẽ tới
với bạn nhiều hơn trước. Bạn hãy chờ xem!”
Thế rồi, lần đầu tiên trong đời mình, Jean Elspeth cảm thấy xấu hổ về
Lucy, và rồi còn xấu hổ hơn nữa vì đã xấu hổ. Khi tất cả bọn họ đang gặp
rắc rối như thế, điều này có công bằng không với Euphemia và Tabitha?
Cô đã thật sự đi khá xa khi quay sang hướng ngược lại và lẽ ra đã vội vã
quay trở về nhà nếu lúc ấy cô không nghe thấy một sự rung động khe khẽ,
lạ lùng sau lưng. Cô liếc nhanh ra phía sau, nhưng chỉ thấy một con chim
cổ đỏ đã bay tới bầu bạn với cô, và lúc này đang nhìn cô với đôi mắt đen
nhánh từ nơi đậu của nó trên thảm cỏ mà cô vừa bỏ trống.
Và tất nhiên lúc này không có Lucy. Không một tăm hơi. Nó đã bị “đuổi
đi” và sẽ không bao giờ quay lại.
Viên quản gia mang vào một cái liễn cháo yến mạch nhỏ cho bữa ăn trưa
hôm đó. Khi ông đã chuẩn bị món ăn cho từng người và rút lui, Euphemia
giải thích với Jean Elspeth một cách chính xác lá thư của những viên luật
sư có ý nói gì. Đó là một lá thư dài, không chỉ nói về những người đã thất
bại không tìm ra đủ nước cho nhà máy nước của họ ở Armenia, mà cả về
những người khác trồng cây bột sắn và cao su ở Madagasca đã bị dịch sâu
bọ tấn công. Jean Elspeth không hoàn toàn nắm được các chi tiết. Cô không
hoàn toàn hiểu được vì sao những viên luật sư đó lại có thể có một sở thích
về cây cao su như vậy. Nhưng cô hiểu rất rõ câu nói cuối của Euphemia:
“Em thấy đó, Elspeth, chúng ta đã bị phá sản!”
Và bạn có tin nổi không? Một lần nữa Jean Elspeth lại nói một điều sai
lầm. Hay đúng hơn là giọng nói của cô sai lầm. Vì xa xăm trong giọng nói
đó là âm thanh như của một tiếng kèn hân hoan chào đón buổi bình minh.
“Và có phải điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ rời khỏi Stoneyhouse không,
chị Euphemia?”
“Nó có nghĩa là Stoneyhouse có thể phải rời bỏ chúng ta.” Tabitha nói.
https://thuviensach.vn