Page 151 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 151

“Cha tôi đã rút lui được một lúc,” Myfawy nói. “Người đang khó ở, và
                 bảo tôi nói với ông rằng ngay cả một tiếng thì thầm cũng quấy rầy sự nghỉ

                 ngơi của người. Hãy chuẩn bị ngay một liều thuốc chữa cảm lạnh, và nhìn

                 xem cái phòng bên dưới còn để trống hay không.”

                    Khi người quản gia vừa đi khỏi để thực hiện lệnh của nàng, Myfanwy

                 quay ngay sang cha mình, vén tấm khăn lên, thì thầm vào tai ông một lần
                 nữa rằng ông phải vui lên. “Vì cha thấy đó, cha thân yêu, bây giờ điều duy

                 nhất cần làm là chúng ta phải lên đường ngay để tìm chàng nghệ sĩ tung

                 hứng, người không hề có ý xấu khi tặng cho con những món quà lạ lùng đó.
                 Chỉ mình chàng ta có thể và sẽ, con bảo đảm, đưa cha trở lại hình dáng cũ.

                 Vì thế con cầu xin cha hãy im lặng tuyệt đối – không một lời, không một
                 tiếng lầm bầm nào – trong lúc con đưa cha đi vào rừng. Khi đã tới đó, con

                 chắc chắn sẽ có thể tìm tới nơi của chàng ta. Thật ra có lẽ chàng đã sẵn

                 sàng chờ mong con đến.”

                    Dù vị lãnh chúa có ngu xuẩn và cố chấp đến đâu, ngay cả trong hình

                 dáng hiện tại, ông nhận ra rằng đây là con đường khôn ngoan duy nhất. Thế
                 là sau khi tháo đầu dây khỏi cái móc, Myfanwy lặng lẽ dẫn con vật lúc này

                 vô hình tới cửa, và cứ thế nhè nhẹ đi xuống những bậc cầu thang uốn lượn.
                 Bộ vó nặng nề gõ lên những phiến đá nghe như tiếng gõ trống bung bung.


                    Căn phòng rộng bên dưới không còn người cư ngụ, và không khó khăn
                 gì, cả hai cha con đã nhanh chóng ra bên ngoài dưới ánh trăng lờ mờ mà

                 nhờ vận may đang rọi xuống con đường mòn hẹp dẫn vào rừng.

                    Trước đó, chưa bao giờ Myfanwy bước ra khỏi những bức tường của tòa

                 lâu đài; chưa bao giờ nàng đứng bàng hoàng bên dưới khoảng tối mênh

                 mông của bầu trời đầy sao. Nàng hít sâu không khí ban đêm tươi mát trong
                 lành, trái tim nàng bừng nở như một cây hoa anh thảo ban chiều, không hề

                 thấy e sợ. Vì nàng biết rõ rằng sự an toàn của cả hai – con vật run rẩy tội

                 nghiệp này và chính nàng – giờ đây chỉ tùy thuộc vào lòng can đảm và sức
                 mạnh tiềm tàng của chính nàng, rằng sợ hãi sẽ chỉ đưa họ từ tai họa này đến

                 tai họa khác.







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   146   147   148   149   150   151   152   153   154   155   156