Page 32 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 32

đây bà ta nhảy xổ vào Dick, nắm chặt thắt lưng chiếc áo khoác của nó, và
                 khom lưng xuống nhìn vào mặt nó. “À, à! Giờ thì ta đã tóm được cậu rồi,

                 cậu bé xinh đẹp”. Hai hàm răng của bà ta kêu lập cập khi bà ta nói. “Hãy

                 bước vào đây, rồi cậu sẽ thấy cái mà cậu phải thấy!”

                    Dick gần như không còn hơi để nói. Nó cho rằng cuối cùng nó đã tới

                 ngày tận mạng. Và rồi, đột nhiên người đàn bà lùi lại, buông nó ra, quay
                 đầu đi và bắt đầu khóc.


                    Lúc này Dick biết rằng cái vẻ trông như nổi giận chủ yếu chỉ là nỗi đau
                 khổ, có lẽ bà ta cho rằng chồng mình đã chết và không bao giờ quay lại. Nó

                 mừng rỡ. Kế hoạch của nó hóa ra còn tốt hơn là nó từng hy vọng. Nó cố hết

                 sức  an  ủi  người  đàn  bà  tội  nghiệp.  Nó  nắm  lấy  bàn  tay  dài  buông  xuôi
                 xuống của bà ta, cam đoan rằng chồng bà ta đang ở trong tình trạng sung

                 sức nhất, khỏe hơn lúc hắn lên đường nhiều, và đang sống một cách tiện
                 nghi thoải mái trong nông trại của cha nó đến nỗi không có gì thuyết phục

                 nổi hắn tiếp tục hành trình tìm kiếm con gà mái và cây đàn hạc, hay dụ dỗ

                 hắn quay về nhà. “Bà có khóc cũng chẳng ích gì”, nó nói, “điều đó không
                 mang ông ta quay lại được”.


                    Cuối cùng người đàn bà lau mắt rồi bắt đầu lắng nghe nó. Bà ta đưa nó
                 vào một căn phòng nhỏ rộng cỡ căn bếp, treo đầy những xác súc vật hong

                 khói dành cho các bữa ăn. Một căn phòng lạnh lẽo và bí mật.

                    “Tôi cứ bảo chồng bà”, Dick nói, “là ông ta cần gửi lời nhắn cho bà rằng

                 ông ta vẫn ổn, vẫn thoải mái. Tôi nghĩ đến bà, ma-đam ạ, và cứ nói mãi. Vì
                 dù tôi chưa có vợ, tôi biết họ cần tin tức của chồng họ. Mẹ tôi cũng thế đối

                 với cha tôi, nếu như bà không chết vào lúc tôi lên năm tuổi. Nhưng chồng

                 bà trở nên quá béo tốt và không buồn chân bước ra khỏi nhà ngay cả để vận
                 động chút đỉnh. Ông ta cứ ăn, ăn mãi, và chỉ nổi giận đùng đùng khi nghe

                 nhắc tới từ nhà”.

                    Tôi  bảo  ông  ta,  “Nhưng  vợ  ông  sẽ  khóc  mong  ông  quay  về!”  Tất  cả

                 những gì ông ta trả lời là đòi mang tới thêm một xô rượu táo. Vì vậy tôi tới

                 đây một mình, suýt chết và rất đói vì lạnh”.






                                                                                                     https://thuviensach.vn
   27   28   29   30   31   32   33   34   35   36   37