Page 86 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 86
đến nỗi đôi mắt cậu gần như khép lại với niềm hạnh phúc mỗi lần cậu thở.
Và vào thời bấy giờ, Letitia ạ, chúng ta lên dây đồng hồ theo mặt trời.
Chúng ta không đánh lừa mặt trời vào ban mai rồi trả lại cho nó vào chiều
tối như bây giờ. Vì thế, trên bầu trời vẫn còn nhòa nhạt một sắc vàng và
hồng, dù bản thân mặt trời đã lặn.
“Nhưng ngoài lũ chim và thỏ rừng, chẳng có gì xảy ra ngoại trừ sự
chuyển biến tuyệt diệu từ ngày sang đêm, cho tới khi trời bắt đầu sụp tối.
Thế rồi dường như mỗi lúc Già Joe lại chậm chạp nhích tới gần hơn từng
phân một. Dường như, cháu lưu ý nhé. Và, đúng ngay khoảnh khắc cậu
nhận ra vì sao đầu tiên – mà với ánh sáng êm đềm và vị trí của nó, hẳn nó
phải là sao Hôm – cậu nhìn thấy, nào, bây giờ cháu thử đoán xem cậu nhìn
thấy cái gì?”
“Nàng tiên!” Letitia đáp, và thở dài.
“Điểm tối đa, cháu thân mến của ta!” Cụ Bolvover nói, xiết chặt bàn tay
cô đang nằm bên dưới khuỷu tay của ông. “Nàng tiên. Lạ một điều là cậu
không thể mô tả nàng. Có lẽ một phần vì ánh sáng không rõ lắm, một phần
vì mắt cậu đã quá căng thẳng với việc quan sát. Nhưng đa phần là vì những
nguyên nhân khác. Cháu biết không, dường như cậu đang tưởng tượng ra
nàng, dù cậu biết rất rõ là nàng đang ở đó.
“Cháu phải chú ý tới lời của cậu – cậu biết nàng đang ở đó. Nàng hơi cúi
về phía trước, và đỉnh đầu của nàng, có thể nói thế, chạm vào nơi mà chúng
ta có thể gọi là cái eo của Già Joe. Tức là ở vị trí cái nút áo thứ ba của chiếc
áo đen trên người anh ta. Gương mặt nàng dường như hơi dài và hẹp,
nhưng có lẽ đó là vì mái tóc đẹp đẽ của nàng phủ xuống hai bên má, thẳng,
mượt mà như lụa, và có màu vàng pha xám – giống như màu của một con
cá có vẩy lân tinh trong bóng tối, nhưng nhiều sắc vàng hơn bạc. Bây giờ,
khi nghĩ tới mái tóc đó, cậu cho rằng hẳn là cậu đã nhìn thấy nàng một
phần là vì ánh sáng của chính nàng.
Nàng đứng bất động và đáng yêu như một bông hoa. Và chỉ đơn thuần
nhìn vào nàng thôi lòng cậu đã tràn ngập một niềm hạnh phúc mà cậu
https://thuviensach.vn