Page 87 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 87
không thể quên được nhưng cũng không thể mô tả được. Như thể cậu đã vô
thức đi vào giữa một giấc mơ của một thế giới khác. Những cảm giác ớn
lạnh chạy dọc theo lưng cậu, như khi nghe một khúc nhạc mê hồn.
Không có một hơi gió nào thoảng qua cả. Mọi vật quanh cậu dường như
trở nên sắc sảo và rõ ràng hơn, mặc dù ánh sáng chỉ nhờ nhờ. Những bông
hoa trông khác lạ hẳn, những thân cây, những con chim. Dường như cậu
biết trong tận thâm tâm mình điều mà những bông hoa đang cảm thấy – cậu
trở thành một thực vật như dây thường xuân, với những chiếc lá nhọn xanh
xanh và những sợi rễ bé xíu, nhích từng phân một từ những cọng rễ ngoằn
ngoèo trong lòng đất tối tăm lên tới cành nhánh của một thân cây; hay
tưởng như lông vũ mọc khắp thân mình cậu, để cậu trôi nổi bềnh bồng nhẹ
nhàng hơn không khí, và để nhìn ra từ đôi mắt tròn sáng nhỏ xíu vào thế
giới loài chim của cậu. Cậu không thể giải thích, Letitia à, nhưng cậu chắc
chắn rằng cháu sẽ hiểu.”
Letitia nghiêm trang gật đầu hai lần. “Cháu cho là thế, cậu Tim à – hiểu
một chút. Dù cậu biết đó, cháu không bao giờ đoán rằng có bất kỳ một cậu
bé nào giống như thế.”
“Cháu thân mến, những cậu bé chủ yếu là những con thú nhỏ,” người
cậu vui vẻ đồng ý, “và cậu cũng thế lúc lên chín mười tuổi. Nhưng cậu cho
là ta nên quay lại với Già Joe.”
“Cậu tuyệt đối tin rằng nàng tiên biết cậu ở đó, nhưng bất chấp điều đó,
nàng không thể trì hoãn việc thực hiện điều mà nàng muốn lâu hơn nữa. Vì
ngay sau đó, sau một hai phút gì đó, nàng lui lại rất khẽ về phía sau và biến
mất khỏi tầm nhìn, rồi vội vã lướt trên cánh đồng hướng về phía góc xa
nhất, luôn giữ khoảng cách đó để Già Joe đứng ở giữa cậu và nàng và ngăn
không cho cậu nhìn thấy nàng một cách rõ ràng, bất kể cậu có nghiêng đầu
qua lại thế nào để nhìn rõ hơn. Lúc bấy giờ, Letitia ạ, cháu hãy hình dung
rằng nàng quay lưng về phía cậu và nhẹ nhàng lướt đi nhanh như một cái
bóng – đó là một việc rất khó làm, và cậu không hiểu vì sao nàng có thể
https://thuviensach.vn