Page 88 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 88
làm điều đó được. Cậu hoàn toàn chắc rằng cậu không thể - ý cậu là không
nhìn lại một lần nào.”
“Thế trông từ phía sau, nàng ta như thế nào?” Letitia hỏi.
Cụ Bolsover nhíu mắt và ngậm chặt môi đôi lại. “Nàng giống như,” ông
nói, “một luồng khói tỏa ra từ một chiếc pháo hoa. Nàng giống như, nếu
cháu có thể nhìn thấy nó, một luồng gió thổi qua trong làn ánh sáng trên
mặt tuyết. Nàng giống như hồn ma của một dòng thác nhỏ. Ý cậu là nàng di
chuyển như thể đang bay lơ lửng trên đường đi, nhưng nàng không hề rời
khỏi mặt đất. Nàng cất bước nhẹ nhàng hơn gấp nhiều lần so với bất kỳ con
linh dương nào. Và thật là mê ly khi nhìn nàng trong sự lặng lẽ và bóng tối
của cánh đồng, nó gần như khiến ta ngưng thở. Và cháu nên nhớ, cậu chỉ là
một thằng nhóc hiếu động lên mười.”
Cụ Bolvover rút một cái khăn tay to bằng lụa nhuộm nhiều màu ra khỏi
túi, và hỉ mũi. “Cậu cần nói thêm ngay rằng,” ông nói tiếp, nhét cái khăn
tay vào túi trở lại, chừa ra một góc có màu sáng, “đó không phải là một câu
chuyện gì cả. Không phải là một câu chuyện, Letitia ạ.”
“Nhưng cậu Tim à, cháu lại nghĩ rằng nó là một câu chuyện,” Letitia nói.
“Những câu chuyện không hề dở nếu nó có thật. Ý của cháu là, cậu có nghĩ
rằng tất cả những câu chuyện có thật dường như đều tốt hơn sự thật hay
không? Bản thân cậu có nghĩ thế không hở, cậu Tim? Hãy nghĩ tới Bảy Chú
Lùn và Nàng Bạch Tuyết mà xem! Ồ, tất cả những câu chuyện đó. Ít nhất
cháu cũng nghĩ vậy. Xin chú kể tiếp đi.”
“Điều cậu muốn nói, cháu yêu à, là một câu chuyện nên thật sự giống
như một khúc nhạc. Nó nên có một đoạn khởi đầu, đoạn giữa và đoạn kết,
dù cháu khó mà nói được đoạn nào là đoạn nào khi tất cả đã được kết hợp
lại với nhau. Nó nên giống như một con cá với cái đuôi nó nằm trong
miệng nó – nhưng là một con cá sống động, tất nhiên. Câu chuyện này,
cháu thấy đó, câu chuyện mà cậu đang kể, bắt đầu – rồi chẳng đi tới đâu
hết.”
https://thuviensach.vn