Page 92 - 13101-tuyen-tap-truyen-thieu-nhi-thuviensach.vn
P. 92

của một tay thợ săn trong người. Rõ ràng là nàng đang đấu trí với cậu. Và
                 cũng giống như dù cậu yêu những loài chim hoang dã, đôi khi cậu cũng

                 vung nắm đấm về phía chúng và gần như hú lên vì giận dữ khi cậu nhìn

                 một con đã lấy trộm được mồi nhưng không sập bẫy của cậu, lúc bấy giờ
                 cậu cảm thấy thế đó.


                    Nhưng lúc đó người cậu đã tê cứng và đau nhức, và đã quá muộn để cố
                 gắng chặn nàng lại. Cứ chờ đấy! Cậu tự nhủ, lần sau chúng ta sẽ coi xem ai

                 là người ranh ma nhất. Thế là cậu xếp ống nhòm lại, phủi những lá chết

                 khỏi quần áo, chờ cho đôi chân hết tê rồi giận dỗi trở về nhà.

                    “Đêm đó im lìm và ấm áp dù tháng Tư chưa qua hết. Trong lúc cậu cởi

                 quần áo, vầng trăng tròn vành vạnh bắt đầu nhô lên. Bất chấp ánh nến, cậu
                 có thể nhìn thấy nó rọi ánh sáng qua tấm màn che phòng ngủ của cậu. Cậu

                 thổi tắt nến, kéo màn lên và nhìn ra cửa sổ. Thế giới trông như thể đang bị
                 bùa chú – như một con rắn đã lột xác. Dường như vầng trăng cũng như ánh

                 trăng đang lặng lẽ khóc. Và dù cậu đang ở trong ngôi nhà quen thuộc của

                 bà bạn già Lumb – bằng gỗ, gạch và đá – như thể không có một người nào
                 từng nhìn qua cửa sổ của bà như thế trước đó. Và thậm chí còn hơn thế,

                 Letitia ạ. Cảm giác tương tự như lần đầu tiên cậu bắt gặp Già Joe tràn ngập
                 trong cậu. Giống như khi nàng tiên đã nhận ra cậu đang nhìn nàng ở ngoài

                 cánh đồng, lúc bấy giờ cậu chắc chắn rằng nàng cũng đang nấp ở gần đâu

                 đó và đang theo dõi cửa sổ của cậu.”

                    “Nghe có vẻ lạ lùng quá, cậu Tim,” Letitia nói. “Điều đó có lạ không?

                 Cháu biết chính xác chú định nói gì. Nó cũng giống như có những vật gì đó
                 trong không trung đang nói với mọi người, có phải không ạ? Và cậu, cậu có

                 ra ngoài không?”

                    “Nói thật lòng là không, Letitia. Cậu không đi ra ngoài. Cậu không dám,

                 dù không phải là vì cậu sợ. Không. Cậu đứng quan sát ở cửa sổ cho tới một

                 lúc sau đó, khi một con chim bắt đầu hót từ trong vùng bóng tối ấm áp cách
                 xa khỏi vầng trăng. Có lẽ đó là một con chim họa mi, vì gần ngôi nhà có

                 một gò đất hay bụi cây là nơi nghỉ chân của những con chim họa mi vào







                                                                                                     https://thuviensach.vn
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97